TL: Mấy hôm nay có
một Nguyễn Thùy Linh (sinh năm 1993) đang làm nên những cơn sóng trên mạng qua
những bài viết ngắn của mình. Rất nhiều người đã theo dõi và quan tâm, chia sẻ
những gì Linh viết, suy nghĩ, cảm nhận…Một cô bé chín chắn sớm so với tuổi của em.
Rất cảm phục những gì Linh viết. Nhưng mình vẫn ao ước, giá mà tuổi ăn học của
em được hồn nhiên, hạnh phúc, chớ phải ưu tư trước tuổi như thế này…Một sự thật
đang hình thành và đang dần khẳng định: có một lớp trẻ xứng đáng là chủ nhân
lãnh đạo đất nước này.
Hôm qua Linh có một cuộc trò chuyện khá thú vị với một anh
sinh viên năm tư trường ĐH Bách khoa TPHCM, xin ghi lên đây để mọi người cùng
đọc và suy ngẫm:
-Chào em, anh vẫn thường xuyên theo dõi các status của em,
rất hay nhưng anh không giám like và comment, lý do thì chắc em cũng biết :D
-Anh có đọc là em vui rồi, em sợ các bạn sinh viên vừa đọc
được vài câu đã tắt ngay :D
-Anh thấy em nêu ra được những vấn đề khá cụ thể, tuy nhiên
lại không thấy em đưa ra cách giải quyết những vấn đề đó ?
-Mong muốn của em là mang sự thật đến với nhiều người đặc
biệt là các bạn sinh viên, còn cách thức để giải quyết những vấn đề đó thì phải
để những nhà trí thức yêu nước có kinh nghiệm và sự từng trải đưa ra. Em nói
thì có ai nghe, hơn nữa nếu em có đưa ra những ý kiến đó chắc có lẽ em sẽ vào
tù sớm.
-Mà thực sự có cần thiết phải thay đổi không em, anh thấy đất
nước hiện nay vẫn ổn mà ? Dù sao cũng đỡ hơn nhiều so với thời bao cấp.
-Anh thấy ổn đâu có nghĩa là những người khác cũng thấy ổn ?
Em đâu có nói là đất nước không đi lên, mà em chỉ nói là sự đi lên ấy quá chậm
so với mong đợi. Giống như người ta đi ô tô còn anh đi bộ, cho dù anh có tiến
lên nhưng rồi anh sẽ bị người ta bỏ lại phía sau.
-Cứ cho là như thế nhưng anh nghĩ nói ra cũng đâu có được gì,
lại còn đối mặt với nguy hiểm nữa. Chúng ta là sinh viên, tốt nhất là tập trung
vào học hành.
-Mỗi người có một cách nghĩ khác nhau, có lẽ cách nghĩ của
anh không giống em. Chúng ta có quyền lựa chọn cho mình cách sống mà mình cho
là phù hợp. Nếu ai cũng nghĩ như anh có khi đất nước sẽ lâm nguy mất?
-Em hay lo xa quá, anh cho rằng cứ tập trung học hành rồi
vươn lên. Những vấn đề chính trị không ảnh hưởng đến mình, mình cứ chăm chỉ học
tập để sau này có một công việc tốt, có thu nhập ổn định là được. Anh thấy có
nhiều người đã vươn lên và đạt đến sự thành công.
-Bây giờ em hỏi anh một số câu hỏi nhé, anh chỉ trả lời và
đừng hỏi lại em?
-Ok.
-Số người vươn lên được trong xã hội này chiếm tỉ lệ cao không, một đất nước mà chỉ có một số người giàu trong khi phần đông là nghèo khó thì có nghĩa là đất nước ấy không ổn.
-Số người vươn lên được trong xã hội này chiếm tỉ lệ cao không, một đất nước mà chỉ có một số người giàu trong khi phần đông là nghèo khó thì có nghĩa là đất nước ấy không ổn.
-Người nghèo thì ở đất nước nào mà chẳng có, Mỹ cũng vậy
thôi!
-Nhưng nhiều người nghèo ở Mỹ còn có ô tô để đi đó, những
người thất nghiệp ở Mỹ chỉ hưởng trợ cấp thất nghiệp thôi cũng đủ tiền để qua
Việt Nam du lịch rồi, còn
việt kiều qua đó làm nail cũng đủ tiền gửi về nuôi cả nhà ở Việt Nam!
-Uh :D
-Em giả sử sau này anh giàu có đi, vậy lúc anh ra đường anh
có sợ tai nạn giao thông không, có sợ bị cướp giật không?
- Dĩ nhiên là có rồi, bây giờ ra đường thì sợ nhiều thứ lắm
em à.
-Nếu anh đi lên các cơ quan nhà nước để làm một thủ tục nào
đó mà bị người ta hách dịch, vòi tiền anh có bực không? Hay anh đi xin một cái
giấy đăng ký kinh doanh mà phải đợi nữa năm trời anh sẽ cảm thấy thế nào?
-Bực chứ, nhưng biết làm sao được?
-Vậy anh nghĩ mình là một con cừu giàu có à?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét