Đào
Tiến Thi
Ngày
5-6-1862, Phan Thanh Giản đại diện cho triều đình ký điều ước Nhâm Tuất cắt ba
tỉnh miền Đông Nam Kỳ cho Pháp. Mặc dù là đại diện cho triều đình, nhưng sau đó
Phan Thanh Giản đã bị vua Tự Đức quở trách và Tự Đức giao cho Phan Thanh Giản
phải đi chuộc lại 3 tỉnh, coi đó là hành động lập công chuộc tội. Phan Thanh
Giản dẫn đầu phái bộ Việt Nam
sang Pháp nhưng kết cục việc chuộc đất không thành. Năm 1867, Pháp đánh tiếp 3
tỉnh miền Tây, Phan Thanh Giản thấy sức mình chống không nổi đã giao nốt 3 tỉnh
miền Tây cho giặc và sau đó uống thuốc độc tự tử.
Đại thần Phan Thanh Giản
Phan
Thanh Giản đã tự nhận trách nhiệm để mất Nam Kỳ.
Ngày 20-11-1873, quân Pháp tấn công thành Hà Nội lần thứ nhất, Tổng đốc Nguyễn
Tri Phương không giữ được thành đã rút gươm tự vẫn. Nguyễn Tri Phương đã tự
nhận trách nhiệm để mất Hà Nội.
Ngày 25-4-1882,
quân Pháp tấn công Hà Nội lần thứ hai, Tổng đốc Hoàng Diệu không giữ được thành
đã thắt cổ tự tử. Di biểu viết trước khi chết có câu: “Thành mất không sao cứu được, thật hổ với nhân sĩ đất Bắc lúc sinh
thời”. Hoàng Diệu đã tự nhận trách nhiệm để mất Hà Nội.
Trên
đây chỉ là một vài tấm gương trong hàng loạt tấm gương tuẫn tiết trong công
cuộc chống Pháp cuối thế kỷ XIX. Tất nhiên việc đó ngày nay chúng ta đều hiểu, Phan
Thanh Giản, Nguyễn Tri Phương, Hoàng Diệu,... là bộ phận tiến bộ của triều đình
Tự Đức. Trách nhiệm mất nước thuộc về triều đình nhà Nguyễn đứng đầu là Tự Đức.
Các nhân vật nói trên thực sự họ cũng đã làm tất cả những gì có thể để cứu nước
và khi thất bại họ đã tự nhận lấy trách nhiệm bằng việc quyên sinh.
Giở lại
lịch sử gần đây, để mất Hoàng Sa năm 1974, mất Gạc Ma năm 1988 chưa thấy ai
đứng ra nhận trách nhiệm.
Trong
các tháng 6, 7, 8 năm 2011 diễn ra một số cuộc biểu tình ở Hà Nội và Sài Gòn
nhưng bị chính quyền ra sức ngăn cản. Cách ôn hòa nhất là họ vận động không đi biểu
tình. Họ bảo rằng việc bảo vệ độc lập, chủ quyền của đất nước “đã có Đảng
và Nhà nước lo”. Và cuối cùng chính quyền ra hẳn lệnh cấm biểu tình và đã bắt giữ một số người tham gia biểu tình...
Theo
chúng tôi các cuộc biểu tình lớn nhỏ ấy ngoài việc làm thức tỉnh tinh thần dân
tộc, thì trước hết, nó đã làm chùn tay những kẻ hiếu chiến cầm quyền ở Bắc Kinh,
Nhưng chẳng bao lâu sau, khi chính phủ ta đã dẹp xong các cuộc biểu tình thì nhà
cầm quyền Bắc Kinh lại tiếp tục gây hấn. Ngoài các hành động quen thuộc như bắt
tàu ngư dân, cho tàu của họ vào đánh cá trong vùng biển của ta, thì họ còn tiến
hành một loạt hoạt động mới như nâng cấp hành chính và tiến hành khai thác Hoàng
Sa, Trường Sa. Đặc biệt, sự kiện mới đây nhất, ngày 23-6-2012, nhà cầm quyền
Bắc Kinh đã cho Tổng
công ty Dầu khí Hải dương Trung Quốc (CNOOC) công bố mời thầu quốc tế với 9 lô
dầu khí nằm sâu trong vùng đặc quuyền kinh tế, thậm chí cả thềm lục địa của Việt
Nam (tổng diện tích của khu vực này là 160.129,38 km2).
Theo ông
Trần Công Trục, nguyên Trưởng Ban biên giới Chính phủ thì:
"Việc CNOOC thông báo mời thầu là một hành động tiếp
theo trong chuỗi chiến lược của Trung Quốc đối với tham vọng “đường lưỡi bò”
nhằm biến 80% diện tích biển Đông thành ao nhà của họ. Có
thể khẳng định đây là bước đi mới hết sức thâm hiểm của Trung Quốc.
Việc làm này của Trung Quốc không đơn giản là hành động
“răn đe” khi Quốc hội Việt Nam
vừa thông qua Luật Biển Việt Nam
mà là một sự tính toán, mưu đồ sâu xa, có kế hoạch từ
trước. Vì thế, Việt Nam
phải chuẩn bị một kế hoạch đối phó kịp thời và hiệu quả. Ngoài việc có những
phản ứng ngoại giao có tính nguyên tắc thì Việt Nam phải có hành động cụ thể". (Báo Người Lao động 29-6-2012)
Nếu theo
tường thuật của Tuổi trẻ online ngày 28-6-2012 thì ông Trần Công Trục còn nhấn
mạnh mức độ nghiêm trọng hơn thế: “Đây là một
bước đi cực kỳ nguy hiểm, đáng quan tâm, không thể chỉ cho đây là “đòn gió” mà
thực chất là bước đi cụ thể, nguy hiểm của Trung Quốc”. (Ông Trực một lần dùng chữ “nguy hiểm”, một
lần dùng chữ “cực kỳ nguy hiểm”)
Tuyên bố của Hội Luật
gia VN ngày 26-6 cũng nêu rõ: “Việc làm
của CNOOC đã vi phạm nghiêm trọng Công ước Liên Hợp
Quốc về Luật Biển năm 1982 mà chính Trung Quốc là quốc gia thành viên,
đồng thời vi phạm nghiêm trọng quyền chủ quyền và quyền
tài phán của VN đối với thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt
Nam” (Báo Lao động 29-6-2012).
Theo
tôi, đây là hành động leo thang trắng trợn nhất kể từ khi họ đệ trình đường
lưỡi bò lên Liên hợp quốc (7-5-2009). Nếu như năm ngoái với hành động 2 lần cắt
cáp tàu thăm dò dầu khí của ta chỉ là hành động “thử gân”, khiêu khích, thì hành
động năm nay là hành động thực thi, nếu có điều kiện.
Giáo sư C.Thayer, Học
viện Quốc phòng Ô-xtrây-li-a có cảnh báo rằng “bất cứ công ty dầu khí nước ngoài nào có ý định tham gia thầu với Trung
Quốc tại các lô nằm trong vùng thềm lục địa của Việt Nam đều phải thấy mức độ
rủi ro rất cao và phải "suy nghĩ thật kỹ" trước khi quyết định.
(Nhândân điện tử 29-6-2-2011). Mức độ rủi
ro rất cao và phải "suy nghĩ thật kỹ” nghĩa là khả năng này khó xẩy ra nhưng
không phải là không thể xẩy ra. Theo một nguồn tin khác thì khả năng này hoàn
toàn có thể xẩy ra. Website CRI online 28-6 viết:
“Ngày 24, trang web "Nhật báo nhà tư
vấn Phi-li-pin" đưa tin, Công ty Dầu mỏ Philex Phi-li-pin đang chuẩn
bị cùng Tổng công ty Dầu mỏ Hải dương Trung Quốc khai thác dầu mỏ ở
bãi Lễ Lạc trên Nam Hải.
Ông Vin-xơn Ni-a-bông, Giám đốc phụ
trách quan hệ công chúng, phòng hợp tác đối ngoại của Công ty Dầu mỏ
Quốc gia
Ma-lai-xi-a cho phóng viên biết, công ty
"không nhấn mạnh tranh chấp chính trị, chủ yếu xem xét lợi ích
kinh tế, thông thường triển khai hợp tác khai thác trên danh nghĩa nhà
thầu, thông qua khai thác, phân chia lợi nhuận, mang lại lợi ích kinh tế cho Ma-lai-xi-a".
Giám đốc chuyên trách tài vụ của Công
ty Dầu mỏ Quốc gia Thái Lan cho biết, lần này Tổng công ty Dầu
mỏ Hải dương thông báo mở thầu 9 lô dầu khí trên Nam Hải, để hợp tác
thăm dò, khai thác với công ty nước ngoài, Công ty Dầu mỏ Quốc gia
Thái Lan có hứng thú, sẽ thảo luận tính khả thi về khai thác dầu
mỏ trên vùng biển Nam Hải.
Sự đời
nhiều khi như thế: các ông lớn không dám làm (vì phải giữ thế chiến lược lâu
dài và phải giữ cả thể diện quốc gia) nhưng ông nhỏ lại dám! Vì nhỏ thì chỉ cần
lợi nhỏ và không cần thể diện.
Vậy là, trong
việc này, Trung Quốc thành công hay không chủ yếu phụ thuộc vào mức độ phản ứng
của Việt Nam chứ không nên tin rằng không có anh nào dám vào.
Vậy ta
phải làm gì? Theo ông Trần Công Trục thì “Ngoài
việc có những phản ứng ngoại giao có tính nguyên tắc thì Việt Nam phải có hành động cụ thể”.
“Hành
động cụ thể” là hành động gì? Lời “cực lực phản đối” của ông Lương Thanh Nghị là cần
thiết nhưng không phải là hành động cụ thể. Như hàng trăm vụ “cực lực” khác,
Trung Quốc đều bỏ ngoài tai. Nếu có tập đoàn nào đó trúng thầu và khai thác thì
liệu Việt Nam
có dám đem quân đội ra đánh đuổi họ không? Chắc là không, vì “đánh chó phải ngó
chủ”! Trong khi đó có một cách thật dễ và thật hiệu quả là toàn dân xuống đường
biểu thị khí thế quật cường của dân tộc, cho thấy nhân dân ta sẵn sàng đương
đầu ngay cả khi Trung Quốc phát động chiến tranh, thì nhà cầm quyền Trung Quốc chắc
chắn phải run sợ. Vì họ quá biết trong lịch sử, một khi dân tộc Việt Nam đã
đoàn kết lại và quyết tâm chiến đấu thì những đội quân xâm lược hùng mạnh của
họ đều tan tác, tan tác đến kinh hồn bạt vía có khi phải “chừa” hàng trăm năm
mới lại dám tiến đánh. Và cũng chỉ khi toàn dân Việt Nam thể hiện quyết tâm bảo vệ Tổ
quốc thì bạn bè quốc tế mới giúp đỡ, chứ không ai giúp đỡ kẻ ngồi không. Thế
nhưng việc nhân dân tham gia bảo vệ Tổ quốc bằng hành động trên đã bị nhà cầm
quyền quyết tâm ngăn chặn và tướng Nguyễn Chí Vịnh đã từng sang hứa với Trung
Quốc “không để tiếp diễn”. Những người từng đi biểu tình thì ít nhiều đều đã “nếm
mùi yêu nước”: người bị bắt, người bị đánh, người bị tù, người mất việc, người
mất chỗ ở, người bị cơ quan kiểm điểm. Và tất cả đều bị bôi nhọ danh dự như
những kẻ phá quấy, tiếp tay cho phản động.
Và như vậy
thì khả năng 9 lô dầu khí trên tổng diện tích 160.129,38 km2 của Biển
Đông của ta bị mất là điều có thể diễn ra. Sau đó,
cái gì sẽ mất tiếp theo thì khỏi bàn. Thực ra chỉ cần được 1/9 lô dầu kia thì
Trung Quốc cũng đã thắng. Thảm họa mất nước của ta trong tình hình hiện nay
theo nhiều người tiên đoán là sẽ mất từng phần theo chiến lược “tàm thực” (tằm
ăn) của Trung Quốc.
“Quốc gia
hưng vong, thất phu hữu trách” (Sự hưng vong của quốc gia có trách nhiệm của cả
những người dân hèn mọn). Thế nhưng Đảng và Nhà nước nhất nhất chỉ cho riêng
mình quyền “hữu trách”.
Trước khi
đi Pháp đàm phán (1946), Chủ tịch Hồ Chí Minh đã phải hứa với đồng bào:
“Bất kỳ bao giờ, bất kỳ ở đâu, tôi cũng chỉ theo đuổi một mục đích, làm
cho ích quốc lợi dân. Vậy nên lần này, tôi xin hứa với đồng bào rằng: Tôi cùng
anh em đại biểu sẽ gắng làm cho khỏi phụ lòng tin cậy của quốc dân”. (HCM
toàn tập, tập 4).
Riêng với đồng bào Nam Bộ, mảnh đất đã từng bị
triều Nguyễn bán cho Pháp, người đứng đầu chính phủ lúc ấy thấy cần phải hứa
chắc chắn hơn:
“Được tin tôi cùng đoàn đại biểu qua Pháp để mở cuộc đàm phán chính
thức, đồng bào cả nước, nhất là đồng bào Nam Bộ đều lấy làm bâng khuâng.
Bâng khuâng là vì chưa biết tương lai của Nam Bộ sẽ ra thế nào. (...) Tôi xin
đồng bào cứ bình tĩnh. Tôi xin hứa với đồng bào rằng Hồ Chí Minh không phải là người bán
nước”. (HCM toàn tập, tập 4).
Hồi khoảng 1976, tôi
nghe một vở kịch nói trên Đài TNVN, nói về những ngày tính mạng dân tộc “ngàn
cân treo sợi tóc” năm 1946. Tôi không nhớ là sau khi ký với Pháp Hiệp định sơ
bộ 6-3 hay là Tạm ước 14-9, nhân vật Hồ Chí Minh của vở kịch đã có lời tuyên
bố: “Tôi ký và
tôi sẽ chịu trách nhiệm trước lịch sử”.
Vì vậy, bước vào cuộc
kháng Pháp, chúng ta gần như chỉ có tay không nhưng lòng dân đầy tin tưởng, và
đó là yếu tố quyết định của chiến thắng.
Việc
trước mắt của đất nước tại thời điểm này: Nếu để mất 9 lô dầu khí (trên tổng
diện tích 160.129,38
km2), thì ai phải chịu trách nhiệm? Liệu
có nhà lãnh đạo nào đứng ra cam kết với nhân dân rằng cá nhân ông ta, với tư
cách là người đứng đầu đất nước, sẽ đảm bảo hoàn toàn việc bảo vệ độc lập, chủ
quyền và toàn vẹn lãnh thổ của quốc gia, trước mắt là 9 lô dầu khí trên Biển
Đông?
ĐTT.
5 nhận xét: