Bài đăng phổ biến

Chủ Nhật, 14 tháng 1, 2018

HỘI NHÀ VĂN VIỆT NAM...

Hội nhà văn Việt Nam: TỪ HỘI CHÓ SĂN ĐẾN HỘI BÁN NƯỚC.

Nhóm Bà Đầm Xòe.
Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện: “Báo Văn nghệ của Hội nhà văn Việt Nam được xem như cái mặt tiền và là nơi ẩn chứa linh hồn của những hà văn trong Hội nhà văn này. Hiện tại, Hội Nhà văn Việt Nam do nhà thơ Hữu Thỉnh làm chủ tịch đến khóa thứ 3 liên tiếp, Báo Văn nghệ do Khuất Quang Thụy làm tổng biên tập. Trên báo Văn Nghệ số 50 (16-12-2017) có in truyện ngắn “Bắt đầu và Kết thúc” của Trần Quỳnh Nga. Truyện đề cập đến các nhân vật lịch sử Trần Ích Tắc, An Tư, Thoát Hoan. Về Trần Ích Tắc thì là “một kẻ vì nước, mà hy sinh cả tiền tài, danh vọng và thân phận của mình để làm một kẻ nội gián”. Còn công chúa An Tư thì che chở cho Thoát Hoan để cùng Thoát Hoan trốn về nước”.

GS Trần Đình Sử nhận định về truyện ngắn “Bắt đầu và Kết thúc” này: “Trần Ích Tắc là một tội nhân của lịch sử, là biểu tượng cõng rắn cắn gà nhà, bán nước cầu vinh, Thoát Hoan là kẻ thù của dân tộc, nêu tên trong lịch sử. Có lí do gì để phiên án, lật lại bản án lịch sử, biến kẻ tội đồ thành người yêu nước, biến kẻ thù thành kẻ mạnh mẽ đáng yêu?
Trước đây tôi có viết, nếu nước ta trở thành một khu tự trị của Trung Quốc thì tên nước bị xoá, lịch sử Việt Nam sẽ được viết lại. Bọn bán nước được viết thành anh hùng, Lẽ nào tiên đoán của tôi đã ứng nghiệm?!”.
Nhà giáo, tiến sĩ Chu Mộng Long viết: “Rốt cuộc, cả “bắt đầu” lẫn “kết thúc” đều không có gì ngoài một áng văn mang cảm hứng đồng bóng với mục đích thần tượng hóa kẻ thù. Cũ rích và nhạt thếch của lối văn nô. Đọc xong tất cả đều bốc hơi, chẳng để lại dư vị gì. Có chăng là một mùi ô uế bốc lên từ luận điệu của kẻ cướp nước với chủ nghĩa bá quyền và kẻ bán nước với luận điệu ru ngủ dân chúng. Và có chăng là hiệu ứng ngược gây phẫn nộ trong cộng đồng người Việt yêu nước. Tôi không tin Quỳnh Nga có tư tưởng ấy mà chẳng qua bị nhồi sọ quá nặng. Nếu truyện này được đăng trên Hoàn Cầu hay Phượng Hoàng của Trung Hoa thì có lẽ thích hợp hơn là trang Văn nghệ của Hội Nhà văn Việt Nam.
Lịch sử và văn chương đến lúc chấp nhận trò chơi tương tác diễn ngôn. Đã qua rồi cái thời văn chương dựa dẫm vào lịch sử, xem lịch sử là chân thực, mẫu mực. Nhưng trong trò chơi tương tác này, Trần Quỳnh Nga đã thất bại thảm hại vì những sáng tạo trong Bắt đầu và kết thúc không có gì hơn ngoài sự nô dịch về tư tưởng và lối viết. Đó là sáng tạo chết và trang Văn nghệ cũng chết theo nếu tác giả và tòa soạn không chịu khai phóng tinh thần mà chỉ nhăm nhăm tìm nguồn tài trợ để giải quyết khủng hoảng”.
Nhà Văn Hoàng Quốc Hải thì giận dữ: “một áng văn phản lịch sử”.
Tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện, Giáo sư Trần Đình Sử, nhà giáo, tiến sĩ Chu Mộng Lòng cùng sự nổi giận của Nhà văn Hoàng Quốc Hải, tất cả đều đúng, đều chuẩn, thể hiện một thái độ vì nước, rõ ràng, dứt khoát, Phạm Thành chỉ chua thêm một câu: Nếu không có Phú Trọng và phe phái Phú Trọng đã và đang thắng thế trong mưu đồ rắp tâm bán nước cho Tàu Cộng thì có mà nhử thính Văn Nghệ của Hữu Thỉnh và Khuất Quang Thụy cũng không dám đăng truyện này lên báo. Suy cho cùng về chính trị, truyện ngắn này cổ vũ cho bọn Việt gian hãy tin tưởng bán nước Việt Nam cho Tàu Cộng.
Vì sao vậy?
Vì báo chí, văn chương nghệ thật là một vũ khí lợi hại, tiềm ẩn những nguy cơ trước mắt và lâu dài vô cùng to lớn. Và khi nó được chính quyền sử dụng vào mục đích xuyên tạc lịch sử, bôi bẩn dân tộc, ngợi ca kẻ thù thi sự nguy hại mất nước đã đến rất cận kề. Hồi năm 2012, trong lúc đang dậy mùi thum thủn thơ thiền của Hoàng Quang Thuận, Phạm Thành tôi đã từng khóc trên Blog Bà Đầm Xòe như thế này:
“Các bạn ơi, Bà Đầm xòe Phạm Thành khi viết bài “Thúi lắm rồi, đất nước ơi!” là Phạm Thành khóc đấy! Khóc cho đất nước, khóc cho dân tộc gìương như đến hồi mạt không còn đường cứu chữa nữa rồi. Bởi vì xã hội ta đang sống không chỉ có nhung núc những sâu, những bọ tham ăn, tham quyền mà giờ đây đã ào ào nảy nòi thêm ra một đống đám trí thức lưu manh trong giới khoa học, giáo học và những nhà văn, nhà thơ, nhà văn hóa. Điều này như báo hiệu rằng, sự mất của dân tộc giừơng như không thể cứu chữa được nữa, vì sự lưu manh trong giới trí thức khoa học, văn học nghệ thuật là biểu hiện cuối cùng của con đường mạt của dân tộc. Các triết gia chân chính từ lâu đã chỉ ra rằng, đất đai sông núi có thể bị mất bởi quân xâm lược, nhưng chữ nghĩa, văn hóa của dân tộc ấy còn thì nước mất rồi còn có thể lấy lại, chứ mất ngôn ngữ – chữ nghĩa – văn hóa thì đất nước đó có thể còn nhưng dân tộc thì đã mất.
Phạm Thành tôi phải khóc lên “Đất nước ơi, Đất nước ơi!” là vì điều này đấy. Nhưng vì còn le lói trong lòng niềm tin về dân tộc sẽ còn, nên tôi mới khóc trong sự căm giận về một lũ trí lưu manh trên cánh đồng khoa học và chữ nghĩa như vậy”.
Tuy Phạm Thành tôi đã khóc như vậy, nhưng từ năm năm 2014 đến nay, giới lãnh đạo Hội nhà văn Việt Nam lại bất ngờ hiện lên trước mặt tôi y trang một Hội chó săn khi có công văn tố cáo tội phạm là tôi sang An ninh Hà Nội khi tôi đem tiểu thuyết “Cò hồn Xã nghĩa” dự thi nộp cho Hội nhà văn Việt Nam. Nay với việc cho in truyện ngắn “Bắt đầu và kết thúc” trên mặt tiền của Hội (Báo Văn Nghệ), ngợi khen giặc, bôi bẩn dân tộc thì cái Hội Nhà Văn Việt Nam đã tiến thêm một bước, không chỉ là một hội chó săn mà còn là một hội bán nước.
Ảnh đầu trang lấy trên fb Chu Mộng Long.
Toàn văn truyện ngắn Bắt đầu và kết thúc:
BẮT ĐẦU VÀ KẾT THÚC
Truyện ngắn của Trần Quỳnh Nga
Đã đăng trên Báo Văn Nghệ số 50 (16-12-2017, các trang 19-20-21)
Nàng đã chọn cho mình một cách sống.
Bởi nàng chỉ có một cuộc đời.
*
1. Bấy giờ, vào khoảng đầu năm Ất Dậu (1285), quân Nguyên đã đánh tới Gia Lâm vây hãm Thăng Long.
Kinh thành thất thủ nhanh như một hơi rượu.
Quân Trần tan tác. Tàn quân đi thuyền ngược dòng sông Hồng, lên Tam Trĩ rút về Quảng Ninh tản mát dọc các con sông bờ suối rậm rịt um tùm.
Tháng giêng. Tháng lễ hội còn chưa kết thúc. Đâu đó trên các tuyến phố trong kinh thành đèn lồng còn giăng đỏ rực. Những sới vật dở dang, những bãi chọi gà đông đúc, những góc chợ rộn rã cờ lọng giờ tan hoang dưới vó ngựa kẻ thù.
Hoa đào rụng như chém gốc.
Thăng Long kiêu sa lừng lẫy phút chốc buồn như một phế nhân.
*
Thoát Hoan dẫn đại quân Mông Cổ rầm rập tiến vào kinh thành Thăng Long như vào chỗ không người, trong lòng hắn cũng lấy làm đắc ý lắm. Đại Việt vốn dĩ từ trước tới giờ mang tiếng là quân chư hầu nhưng trong lòng không hề chịu khuất phục. Lại thêm việc khước từ cung cấp binh lương cho nhà Nguyên đánh Chiêm Thành như đổ thêm dầu vào lửa làm nên cuộc chiến tranh Đại Việt lần 2. Những tưởng Đại Việt là đấng anh hào, ấy vậy mà mới chỉ vài ba trận đánh nhỏ thôi đã như ong vỡ tổ. Thoát Hoan thừa thắng đã cho quân truy sát đám tướng lĩnh và quân đội nhà Trần. Không lâu nữa sẽ bắt được hai vua cho xứng với câu của tổ phụ: “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc cái nòi giống ương ngạnh và không chịu khuất phục của một nước nhược tiểu”. Thoát Hoan cười gằn: “Để rồi xem, vó ngựa Nguyên Mông sẽ khiến cho cỏ nước Nam các người còn sức để vươn lên nữa hay không?”
Đêm đó, Thoát Hoan khao quân ầm ĩ trong kinh thành Thăng Long.
Cũng đêm đó, thuyền nhỏ của hai vua ngược dòng Tam Trĩ. Mùa này nước lớn, dòng sông bị kẹp giữa hai bên vách núi dựng đứng, cao vút khiến dòng sông giống như một khe nước vừa sâu, vừa hẹp, với địa hình vô cùng hiểm trở. Từ trên đỉnh núi nhìn xuống chỉ thấy mây trắng bồng bềnh, những ghềnh đá lởm chởm, những khúc cua nghiêng ngả rợn ngợp.
Thượng Hoàng Trần Thánh Tông ngồi trầm ngâm đầu mũi thuyền lặng lẽ buồn. Chẳng lẽ cứ ở mãi trong chốn tận cùng hiu hắt này để trốn tránh vây bắt trong khi thế nước đang như ngàn cân treo sợi tóc.
– Hoàng thượng nắm được tình hình thế nào từ phía quân Mông Thát?- Thượng hoàng quay lại hỏi
– Bẩm phụ hoàng, Thoát Hoan là một người trẻ tuổi và rất dũng võ. Dưới trướng lại có những tướng tài nên trong cuộc chiến lần này, ta đã vì chủ quan mà thua thế quân địch. Giờ hắn đang cho mở yến tiệc khao quân ngay trong kinh thành Thăng Long.
– Hoàng thượng có nhận được tin gì từ phía Nghệ An lên không? Phải mau chóng tập hợp quân đội để bàn kế sách phản công chứ không cứ mãi ở lâu trong lau lách um tùm này được. Thế này sẽ làm nhụt chí nghĩa quân “sát thát”.
– Nhưng quân của Thoát Hoan bây giờ đang mạnh, sợ quân ta khó lòng cầm cự nổi chứ chưa tính đến chuyện phản công nhanh. Đỗ Khắc Chung đã đi sứ để làm chậm tốc độ tiến quân của quân Nguyên, nhưng không có kết quả. Trong khi lúc này tướng Trần Bình Trọng đã hi sinh, Trần Kiện, Trần Lộng và cả hoàng thúc Trần ích Tắc cũng mang gia quyến chạy sang trại giặc. Ta cần phải có thời gian để củng cố lực lượng, Thượng hoàng có kế sách gì với Thoát Hoan không để ta tạm cầu hòa?
Thượng Hoàng không nói, ngồi lặng nhìn hai bên bờ sông bạt ngàn lau lách thở dài nghĩ về Hoàng đệ của mình giờ đang bị lên án như một vết nhơ làm tổn thương cả hoàng tộc mà lấy làm đau lòng. Xét về tình thủ túc, mất một người em làm sao người không đau lòng được. Xét về tình quân vương người lại càng nuối tiếc nhiều bởi Chiêu quốc vương Trần Ích Tắc là một vị tướng toàn tài mà không ai có thể sánh bằng được.
– Phụ hoàng- hoàng thượng Trần Nhân Tông ngập ngừng- nhi thần có ý này, nhân việc Hoàng thúc Trần Ích Tắc đang là điều nghi kị của quân Nguyên Mông. Chi bằng ta xử tội thúc ấy vắng mặt bằng cách…- hoàng thượng ghé vào tai Thượng hoàng thì thầm- chỉ có cách đó mới làm quân Mông Thát kia không khỏi nghi kị.
Chỉ mới nghe thôi mà Thượng hoàng đã lặng hết cả người .
*
2. Trong thung sâu hun hút này con thuyền của An Tư chỉ là một chấm đen nhỏ xíu. Những thuyền khác của hậu cung cũng nằm ở đấy, neo lại bên những bụi cây trong thung trật tự và nhường nhịn. Hình như chỉ đến nước này hậu cung mới thôi ồn ĩ và ganh tỵ lẫn nhau. Thuyền nào thuyền nấy yên ắng lạ thường. Nơi đây khuất gió. Thung trong như một tấm gương xanh.
An Tư nhìn qua rèm cửa. Trời đã dần về chiều. Trên vách đá cheo leo chỉ thấy khói sóng và mây trời ảm đạm.
– Không biết bây giờ cây đào trước phòng ta có còn nữa không nhũ mẫu?- An Tư phá tan sự tĩnh lặng bằng một câu hỏi chợt thốt ra như vậy
– Cây đào! chắc Hoàng cô lại nhớ Hoàng thúc chứ gì- một công chúa nhỏ cao giọng nghi hoặc- hoàng thúc giờ là một kẻ phản đồ. Nếu hoàng cô còn nghĩ đến hoàng thúc thì sớm muộn gì cũng bị liên đới.
– Chắc đã nở rồi thưa công chúa – nhũ mẫu trả lời khe khẽ rồi nhanh chóng phá tan sự nghi hoặc của mọi người đang nhìn công chúa nhỏ – công chúa lại đang nghĩ đến chuyện gom hoa làm phấn nụ đấy à . Hoa đó mà làm phấn nụ thì màu sắc sẽ tươi lắm đó!
– Ước gì …
Công chúa bỏ dở câu nói nửa chừng nhìn ra khoảng không trước mắt. Thung sâu lúc trời chuyển tối đen thẫm lại đáng sợ. Ánh sáng từ trên cao yếu ớt loang ra vẽ nên những hình thù kì dị khó hiểu.
Lòng An Tư như có lửa đốt. Nàng đang lo lắng cho hoàng huynh vô cùng. Ai cũng nhìn công chúa với vẻ ái ngại bởi trong cung này ai cũng biết đến mối thân tình đặc biệt của hoàng thân Trần Ích Tắc với tiểu muội của mình. Chỉ ngặt điều họ không muốn bàn ra nơi đây một chuyện mà họ xem là một mối nguy hại.
Ngoài kia yên ắng như tờ. Ánh trăng đầu tháng cong vênh tỏa ra thứ khí trời bàng bạc nhuốm trắng cả một khúc sông loang lổ.
*
3. So với các con của Trần Thái Tông, An Tư là nàng công chúa phải chịu thiệt thòi. Mẹ nàng vốn là một phi tần của Thượng hoàng nhưng lại không được sống trong cung mà ở trong một nông trại phía đông của phủ Long Hưng. Nàng sống với mẫu thân cho đến khi thân mẫu của nàng lâm bệnh rồi mất. Năm Thượng hoàng mất, mẹ nàng cũng mất. Năm đó An Tư chỉ vừa mới năm tuổi. Nàng được đưa vào cung.
Nàng không bao giờ có thể quên được cảm giác nhỏ nhoi của mình khi đứng trước những người anh em mà nàng chưa hề biết. Cả hoàng tộc đang nhìn vào đứa trẻ đứng run run trước ngai vàng với cặp mắt vừa xa lạ vừa chần chừ. Đứa trẻ cúi mặt xuống đất muốn khóc mà không thể khóc được cho đến khi có một bàn tay chạm vào bờ vai và giật mình. Trước mặt công chúa là một người thanh niên đang mỉm cười vô cùng hòa ái: “hoàng muội, đừng sợ! ta là anh của muội, tên ta là Trần Ích Tắc” là ngay lập tức, bao nhiêu niềm tin yêu vào phép màu cứu rỗi và che chở đã nằm lại ở khoảnh khắc đó vĩnh viễn. Công chúa nắm chặt lấy tay hoàng huynh.
*
An Tư nhớ lắm. Nàng nhớ rất rõ khuôn mặt hiền lành của Trần Ích Tắc huynh mỗi khi bế thốc nàng lên cổ chạy vòng vòng quanh phủ như chơi với con gái. Nàng cũng lại nhớ hình ảnh người đàn ông lực lưỡng trong bộ áo giáp, vai mang cung tên mới từ chuyến đi săn về vội vã ào vào phủ trên tay ôm một bầu cây sai người trồng ngay trước cửa sổ phòng của nàng mà dặn dò “đây là một gốc đào quý huynh kiếm được khi phường săn ngược cổ trấn Kinh Bắc. Cây đào tượng trưng cho sự ấm cúng, gieo vào lòng mỗi người niềm vui, niềm tin yêu hi vọng. Ta muốn muội phải tập cách tin vào chính bản thân mình. Và nữa, muội phải nhớ là lá ngọc cành vàng nên muội tuyệt đối phải tập cho mình cái cốt cách mỹ nhân giống như hoa đào vậy”
*
Chiêu quốc vương Trần Ích Tắc- Đệ tam hoàng tử của tông thất nhà Trần thông minh hơn người, làu thông kinh sử, văn chương hơn người lại am tường võ nghệ trong thiên hạ ít người có thể sánh nổi. Người đã từng mở học đường ở bên hữu phủ đệ, tập hợp văn sĩ bốn phương quy về một mối. Người đã nhân từ đưa tay mình ra nắm lấy tay An Tư khi nàng trở nên lạc lõng trong chính gia tộc của mình…Con người toàn tài cả về phẩm chất lẫn tư cách đang được kính trọng đó trong một đêm binh biến đã trở thành tội đồ, trở thành vết nhơ cho cả hoàng tộc.
Điều đó làm An Tư sốc.
Cuộc đời nàng so với nỗi đau mất mẹ thì nỗi đau này ghê gớm hơn nhiều. Bởi với một đứa trẻ 5 tuổi như An Tư hoàng huynh chính là cha, là mẹ, là người thân duy nhất. Người đã vượt qua tất cả những rào cản, những hạn chế của xã hội mà dạy cho nàng tất cả kinh sử, lẫn võ thuật. Người đã dành tâm huyết của mình vì một lòng trung quân ái quốc, đã dạy cho nàng phải biết tu dưỡng phẩm chất và đức hạnh của người Hoàng tộc “muội là công chúa thì phẩm chất của muội cũng phải là một công chúa, phải biết đối nhân xử thế, biết thương dân như thế muội mới được nhân dân tôn trọng và nghe theo được. Học kiếm phổ cũng thế, hiểu được tuyệt kĩ của nó tự khắc con người ta sẽ đạt được đến đoạn tịnh độ. Muội hãy cố gắng học được Bạch Vân kì kiếm để phòng thân khi không còn ta bên cạnh để lo cho muội…”
Lời dặn giống như lời trối.
Người đã bỏ nàng mà đi.
Nàng đâu biết rằng, dưới màn sương dày đặc kia, bóng một con thuyền nhỏ vừa vút qua để lại một mùi thơm khiến nàng nao lòng: mùi của kinh thành, mùi của những viên kẹo hồ lô nàng được hoàng huynh Trần Ích Tắc mua cho trong những lần cùng huynh ra phố. Nàng giật mình nhìn theo vào màn sương mờ đục lặng tờ.
Tất cả chỉ là ảo giác!
Nàng thất thần.
Giọt nước mắt rơi dài trên gò má của nàng thiếu nữ vừa chạm tuổi 16.
*
4. Ngay sau khi vào kinh thành, Thoát Hoan đã ra lệnh cất quân lần theo dấu vết quân Trần hốt gọn mẻ lưới cuối cùng để cùng đoàn quân nam tiến. Vậy mà một tuần trôi qua vẫn chưa bắt được hai vua. Hắn nhìn thời gian trôi nhanh trong lòng đã thấy bồn chồn liền cho quân rời kinh thành ra ở lán trại phía tả ngạn sông Hồng chờ tin tức.
– Ta sẽ ra lán trại ở tả ngạn sông Hồng. Các người cứ ở lại đây chiếm giữ kinh thành. Hễ có biến phải san bằng kinh thành trong nháy mắt.
Thoát Hoan nói rồi nhảy lên ngựa thong dong đi ra cổng. Con ngựa hãn huyết thần thánh với bộ lông đen bóng nổi bật trên nền đá xám lạnh của sân rồng. Trên đầu, hoa đào ken kín trông xa như những đám mây khiến Thoát hoan không thể lạnh lùng qua mau được. Trước cảnh hoa đào đẹp đến lặng lẽ như thế, đột nhiên thôi, trong lòng hắn thoáng chút bồn chồn nuối tiếc “giá Đại Việt cứ khuất phục đi, khuất phục làm chư hầu như bao đời nay vẫn thế thì có phải những chốn thiên thai này sẽ còn lại mãi mãi?”
Sinh ra từ thảo nguyên, từ bé đến giờ chỉ sống trên lưng ngựa với cung kiếm và những trận chinh phạt trải dài từ nam chí bắc Thoát Hoan hiểu được rằng, dòng dõi Đại hãn không bao giờ được yếu đuổi hay để chuyện riêng tư làm ảnh hưởng đến gia tộc hùng mạnh của mình. Đó là nguyên tắc bất biến mà bất kì Khả Hãn nào cũng phải nắm vững.
Vậy mà Thoát Hoan đã gìm cương xuống ngựa, thảnh thơi dạo trong vườn thượng uyển. Vườn ngự đẹp quá, những cành hoa sà xuống gần mặt đất non tơ cỏ xanh làm sáng cả một góc vườn. Nó gợi lên trong lòng Thoát Hoan về một kinh thành tinh tế và hoa lệ nhưng cũng rất đỗi gần gũi thân thuộc. Ở Trung nguyên đại lục của hắn thiếu gì những cảnh sắc đẹp đẽ. Nhưng đẹp đến bi uất như chốn kinh thành Thăng Long tiêu điều này thì đến bây giờ Thoát Hoan mới nhận ra được. Phải chăng ngay cả lúc điêu tàn nhất, nước Nam vẫn là một điều kì dị và bí hiểm đến mê hoặc?
Đang nghĩ vẩn vơ bỗng Thoát Hoan chợt dừng lại trước một cây đào lạ. Hoa màu bích đào, hoa tám cánh nở to hơn bình thường trên những cành đào mốc thếch sần sùi những vẩy địa y bám chặt. Nhưng dáng cây lại tinh tế lạ lùng. Trông như dáng một con hạc đang kiễng chân, vỗ cánh như chuyển bị bay lên vậy:
– Đây là loại đào gì?
– Dạ bẩm, đây là hoa đào rừng ạ. Một loại bích đào hiếm có được tìm thấy trong thung sâu. Chính Chiêu quốc vương Trần Ích Tắc đã tìm ra và đem về tặng cho Hoàng muội của người đó ạ.
– Hoàng muội của Trần Ích Tắc?
– Là công chúa lưu lạc trong nhân gian vừa được sắc phong.
– Sao trong đám thị tì không có nàng ấy?
– An Tư công chúa đã cùng hậu cung chạy trốn rồi ạ
– An Tư? Mỹ nữ đẹp nhất trời Nam? – Thoát Hoan nói thế rồi cười lớn- Hảo!
*
Trong đại điện lúc đó, Chiêu văn vương vừa lỡ tay làm đổ chén trà cung đình. Chén trà rơi xuống đất vỡ tan. Nước bắn tung tóe!
*
5. An Tư là người thứ ba sau hai vua được nghe tin từ phía trại giặc. Nó như một tiếng sét làm kinh động đến trái tim non nớt của nàng. An Tư nhắm chặt mắt. Nỗi sợ hãi duềnh lên trong lòng thiếu nữ. Nàng biết làm gì đây khi mang danh phận công chúa Trần triều lại bị chính tướng giặc yêu cầu cống nạp cho lần bang giao sắp tới. Bị đưa đến chốn hang hùm, nàng sẽ ra sao, sẽ bị đối xử như thế nào dưới thân phận của một nô lệ khi nàng mới chỉ vừa tròn 16 tuổi?
An Tư đã chịu đựng nỗi băn khoăn đó một cách cô độc. Cả triều đình đang nâng niu nàng như một thánh nhân mà không hề nghĩ đến nỗi sợ hãi sâu thẳm của một người thiếu nữ. Anh của nàng, Thượng Hoàng Trần Thánh Tông, người vừa trao lại quyền năng cho nàng đã cùng lúc tước đi sự tự do của nàng đang ngồi im như phỗng làm nàng sợ hãi. Giá như Thượng Hoàng nói với nàng vài lời chắc An Tư cũng sẽ can đảm như những bậc trung thần khác sẵn sàng hi sinh thân mình cho đất nước nhưng người lại im lặng. Im lặng là đau lòng hay lạnh lùng thì nàng không thể nào hiểu nổi.
An Tư đi lại phía cửa sổ nhìn dòng sông mùa xuân xanh rờn một màu xanh nguyên thủy yên bình chảy. Sự tĩnh lặng làm nàng như rơi vào trạng thái ảo giác. Trong cơn hỗn độn đó nàng thấy mình đang ngồi khóc nơi bậc thềm. Dưới tán hoa đào bung như mây hồng và tiếng vó ngựa khấp khấp đổ dồn rộn rã:
– Hoàng huynh! Hoàng huynh.
– Sao hoàng muội lại khóc chứ
– Muội sợ huynh bỏ muội mà đi.
– Đời ta sinh ra là để phụng sự nước nhà. Nếu không bỏ xác ngoài sa trường thì ta sẽ không bao giờ buông tay muội. Muội là đứa em mà ta thương yêu nhất.
– Nhưng…
– Muội nên nhớ rằng bây giờ muội là hoàng cô của Hoàng thượng rồi. Dòng máu hoàng tộc không chỉ nuôi sống cơ thể chúng ta mà nó còn là huyết mạch nuôi dưỡng tinh thần quật cường, đức hi sinh, lòng kiêu hãnh của cả một triều đại.
– Thế tại sao huynh có thể…
– Ta đã chọn lựa cách sống của riêng mình và ta không hổ thẹn với nó. Cũng như muội giờ đây, muội phải lựa chọn cuộc sống cho riêng mình chứ không chỉ cứ ngồi chờ ta và khóc như một đứa trẻ nữa.
Hoàng huynh nói rồi mất hút trong một trận cuồng phong làm mặt nước nổi sóng duềnh khiến An Tư tỉnh giấc.
*
Chiều! Chiều rồi! bóng nắng khuất dần sau núi chỉ còn lại vài vệt yếu ớt từ đám mây trên đỉnh trời hắt xuống. Dòng Tam Trĩ dài dằng dặc chảy từ thượng nguồn núi Am Váp xuôi về đến hạ lưu giống như một con rắn lục khổng lồ vắt mình qua những dải rừng nguyên sinh thâm trầm bí hiểm trườn ra phía biển. An Tư nhìn dòng sông phía cuối hạ lưu thao thiết chảy. Nàng nhớ đến giấc mơ của mình thoáng chút ngỡ ngàng: chẳng lẽ đó là điều mà hoàng huynh mộng báo ?
*
Tháng 2 năm Thiệu Bảo thứ bảy – năm 1285. Mùa xuân năm đó, cây cỏ đìu hiu. Hơi thở đóng băng. Cả kinh thành được ví như hình rồng uốn lượn giờ cũng hiền lành náu mình trong sương giăng kín lối. Đêm đó, người ta trang điểm cho công chúa thật đẹp. Nàng mặc bộ áo lụa đỏ, đi hài đỏ, ngồi trên một cây kiệu đỏ có 8 người khiêng đi về phía trại giặc. Không ai biết được trong lòng công chúa nghĩ gì. Chỉ thấy khuôn mặt nàng khi tái nhợt, khi bừng đỏ. Đôi mắt nàng khi long lanh ngấn lệ, khi lạnh băng như nước hồ thu. Nàng đang đi về một nơi mà nàng không hề ngờ tới.
*
6.
– Múa đi! Múa để ta xem sức bền của người Giao Chỉ các ngươi chịu đựng đến đâu trước sức mạnh của Trung Nguyên đại lục.
Từ sau bức mành trúc, tiếng người vừa ra lệnh cho nàng múa không ai khác chính là tướng quân Mông Cổ Trấn nam vương Thoát Hoan. Người mang mặt nạ sắt đang ngồi bên bàn rượu trông uy nghi, đạo mạo, giọng nói trầm hùng.
– Đã một tuần trăng qua, thần thiếp đã múa hết các điệu múa của Đại Việt rồi, bây giờ, thần thiếp muốn múa điệu múa của người Mông Cổ.- An Tư cung kính cúi đầu trước Trấn Nam Vương rồi nhỏ nhẹ tiếp lời – Đêm nay, thiếp xin hầu Trấn Nam Vương điệu phi thiên vũ.
– Phi thiên vũ?
An Tư không đáp lại lời Trấn Nam Vương. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, tiếng đàn mã cầm đầu đột nhiên vút lên não nề. Tiếng đàn da diết mà lại rất phóng khoáng, mênh mang như tâm hồn dân du mục vùng thảo nguyên bát ngát và cánh chim thiên vũ vút lên trời xanh như một mũi tên đang kể chuyện về cuộc đời tự do của mình khiến Thái tử trung nguyên ngỡ ngàng không thể rời mắt. Từ bé tới giờ Thoát Hoan chỉ ở trên thảo nguyên rộng lớn. Cái khoáng đạt của lòng người cũng như lòng thảo nguyên bao la và có phần lãng tử. Chàng chắc cũng đã được biết nhiều đến các mỹ nhân, nhưng đẹp và tài hoa như An Tư quả là chàng chưa thấy bao giờ. An Tư đã khéo léo lột tả được vẻ đẹp của sức mạnh và sự nhu nhị lại với nhau. Bài múa là sự phối hợp giữa nội lực và sự uyển chuyển cho nên nét nhu càng nổi bật hơn. Người ta thường nói, nhu năng khắc cương là cái thần của bài múa chính là như vậy.
Từ khi thấy An Tư từ trên kiệu hoa bước xuống, Thoát Hoan đã thấy sững sờ trước đệ nhất mỹ nữ nước Nam rồi nhưng cái đẹp khiến hắn đắm say lại chính là từ điệu múa phi thiên vũ nhuần nhuyễn đến nghi hoặc này. Rốt cuộc nàng là ai? Là công chúa lưu lạc trong dân gian không danh phận hay một tiên nữ giáng trần để thử lòng kiêu hùng của tướng quân Khả Hãn? Câu hỏi chưa kịp thốt ra đã bị quên lãng. Tâm thế Thoát Hoan đã bị cuốn vào trong điệu vũ tiếp đất thanh thoát của nàng. Thế hạc tấn khiến xiêm áo nàng tung bay như một bông hoa đang nở.
– Trời!
Tiếng hét ngỡ ngàng không kìm được của Thoát Hoan làm An Tư bối rối. Nàng sững sờ chới với một lúc rồi ngã xoài ra đất. Âm nhạc tắt lịm. Không gian quánh lại nghẹt thở. Cả lán trại ồ lên phút chốc lại yên lặng đến nghẹt thở. Quần thần lặng im bởi ai cũng biết rằng mỗi khi Trấn nam vương cắt lời ai thì người đó không có quyền được sống nữa. Giờ thì đã hết! tiếng hét của Thoát Hoan là mũi tên cắm sâu vào lồng ngực. Con chim đã trúng tên rơi tự do xuống đất. Nàng nhắm mắt. Trời xanh vừa khép lại trên đầu nàng. Dẫu nàng biết rằng từ khi đến đây ngày nào với nàng cũng là ngày cuối nhưng nàng vẫn thấy sao thời gian lúc này đây dài lê thê đến thế. Nàng nằm im chờ đợi sự phán quyết cuối cùng không hề sợ hãi hay nuối tiếc bởi khi nhìn con chim bồ câu đưa tin bay lên trên bầu trời xanh thẫm sáng nay, nàng biết sứ mệnh của nàng đã hoàn toàn chấm dứt. Vì thế, nàng chọn điệu Phi thiên vũ để múa bằng tất cả những đam mê tự do cuối cùng của riêng mình.
– Hoàng huynh! …vĩnh biệt….
*
7. Vậy là sau một tháng giãn binh ở kinh thành Thăng Long, quân đội Đại Việt đã phủ đầu đại quân Mông Nguyên bằng những cuộc phản công thần tốc.
Vó ngựa rền rĩ.
Tiếng chiêng trống thúc dục liên hồi.
Bốn bề là biển lửa !
Tiếng binh khí loảng xoảng. Tiếng hò hét điên loạn: Phải bắt sống Thoát Hoan! Phải bắt sống Thoát Hoan.
*
8.
An Tư choàng mở mắt. Đêm tối đen. Ánh sáng từ cây đèn bạch lạp lấp lánh ở góc phòng không đủ sáng để soi rõ khuôn mặt người đàn ông đang ngồi trước mặt nàng. Là Thoát Hoan vừa lay gọi nàng dậy. Đây là lần đầu tiên An Tư được diện kiến khuôn mặt không mang mặt nạ sắt của kẻ khét tiếng hung tợn đất Trung Nguyên. Nàng đã từng tưởng tượng rằng đằng sau dáng ngồi kềnh càng như một con gấu lớn với tấm áo khoác da thú tanh đầy mùi máu phải là một người kì dị chứ không phải là một trang nam tử Hán trong một bộ áo dài màu nâu viền vàng gài khuy chéo được quấn bằng một dây đai nạm ngọc tinh tế làm lộ rõ thân hình đẹp đẽ.
– Nàng tỉnh rồi !
An Tư bừng tỉnh. Nàng chưa kịp hiểu ra sâu xa điều gì khi Thoát Hoan nói thế. Thoát Hoan không thể nào nói thế. Một đất nước luôn mang trong mình khát vọng bành trướng lãnh thổ bằng cách thôn tính các nước nhược tiểu chỉ có thể sản sinh ra những con người gồ ghề, máu lạnh sẵn sàng hủy hoại tất cả những gì ngáng trở trên con đường thành công của chúng. Ấy vậy mà trong hoàn cảnh tính mạng đang bị dồn đến đường cùng hắn vẫn đang ngồi đây và nói những lời gần như vô nghĩa khiến nàng không thể nào hiểu nổi. Nàng hít một hơi sâu trong lồng ngực để biết rằng mình không bị ảo giác. Mình không mơ. Nàng biết mình đã lọt vào đường cùng:
– Giết ta đi.
– Ta đã từng nghĩ rằng ta sẽ bóp chết nàng như bóp chết một con nhạn nhưng ta không thể. Vì nàng đã chạm đến trái tim ta chứ không phải mưu lược của anh nàng khiến ta bị lừa gạt. Chẳng lẽ, nàng không muốn gặp lại hoàng huynh của người sao?
– Hoàng huynh của ta?
– Chiêu văn vương Trần Ích Tắc, một kẻ ngông cuồng, một kẻ vì nước mà hi sinh cả tiền tài, danh vọng và thân phận của mình để làm một kẻ nội gián đáng chết.
– …
– Nhưng ta sẽ không cho hắn được chết. Cho hắn chết chẳng khác nào để cho hắn trở thành anh hùng trong lòng dân các ngươi ư? Ta sẽ cho hắn sống, sẽ cung phụng hắn, bao bọc hắn trong nhung lụa. Hắn đã muốn hàng ta sẽ cho hắn đầu hàng… và lúc đó không chỉ hai vua mà cả Trần triều đều coi hắn là một kẻ phản quốc. Hắn sẽ sống không bằng chết.
– Ngươi…
– Ta đã có thể thoát khỏi đây một cách nhanh chóng nhưng ta vẫn ở đây bởi vì ta yêu nàng. Vừa yêu vừa căm hận. Nàng cũng giống như hoàng huynh của nàng thôi, cũng sẽ chết trong tay ta nếu ta muốn thế.
– …
– Bây giờ chúng ta phải cùng nhau lựa chọn thôi, hoặc là bắt đầu hoặc là kết thúc – Thoát Hoan đứng dậy nhìn ra phía cửa sổ.
– Là sao?
– Là ta đã vì nàng mà trở thành tội đồ của dân tộc ta. Nàng cũng đã vì ta mà mang tội che giấu kẻ thù với triều đình. Nếu cả hai việc đều bị vỡ lở thì không chỉ ta, cả nàng cũng bị xử tội. Chi bằng chúng ta hãy chọn mở đầu để kết thúc mọi chuyện. Chúng ta sẽ sống cho cuộc đời của chúng ta. Sẽ biến mất khỏi cuộc chiến này một cách vĩnh viễn.
An Tư mở choàng mắt tỉnh hẳn. Trân trân nhìn vào con người đang ngồi trước mặt mình một cách lạnh lùng. Ngoài song, quân triều đình đã áp sát chặn mọi ngả đường hắn sẽ không còn lối thoát. Đồ ngạo mạn ấy cuối cùng cũng sẽ bị giết dưới tay quân đội triều đình thôi. Không ai khác chính nàng sẽ tự tay giết chết hắn. Nàng nghĩ thế nhưng rồi khi chạm phải ánh mắt của Thoát Hoan làm nàng chùng lòng. Ánh nhìn đó khiến nàng nhớ đến ánh mắt của hoàng huynh khi đưa tay nắm lấy tay nàng hồi thơ bé.
Lại có tiếng hò hét rượt đuổi ngoài cổng thành. Quân triều đình đã vây kín mọi lối thoát. Cánh cửa phòng nàng bật mở. Trong tích tắc, An Tư như bừng tỉnh. Nàng vùng dậy, kéo tấm chăn bằng lụa điều rồi đẩy Thoát Hoan vào đó.
Cho đến canh ba thì tiếng hò hét biến mất. Thinh không phút chốc trở lại yên ắng lạ thường. Gió lạnh ngoài sông thổi về gấp gấp. Trong đêm tối tĩnh mịch có hai người vội vã rời khỏi kinh thành. Ngựa phi nhanh như gió. Sau lưng họ, hoa đào rụng trắng như tuyết dưới ánh trăng đẫm sương ướt át. Mùi thơm còn đọng lại trên nhụy đài chan chát ngọt ngào.
T.Q.N

11 phản hồi to “Hội nhà văn Việt Nam: TỪ HỘI CHÓ SĂN ĐẾN HỘI BÁN NƯỚC.”

  1. Đinh Thắng Says:
    Đất nước đến thời mạt nhất trong lịch sử mấy ngàn năm với bọn trí nô, văn nô bồi bút và đại đa số đám dân đen lưu manh, cam chịu kiếp nô lệ. Những giọt nước mắt đớn đau của Nhà văn Phạm Thành và một số rất ít những người cầm bút chân chính nữa ứa ra , đã cho thấy sự tuyệt vọng tối đen của vận nước trước hiểm hoạ mất nước quá dễ dàng vào tay Tầu cộng, mà nguyên nhân trực tiếp chính là bọn CS Hà Nội chó má lưu manh bán nước.
    Có người hỏi tôi : ” báo văn nghệ chó săn của Hội nhà văn chó săn do thằng bút nô khốn nạn Hữu Thỉnh làm trưởng hội, đăng cái truyện đểu cáng đó, thế cái trang web của Văn đoàn độc lập đâu mà không lên tiếng ?”. Tôi bảo ngay từ khi cái Văn đoàn độc lập ấy thò mặt ra, thấy những khuôn mặt cũng của bọn bút nô trá hình đứng ra cầm chịch là tôi đã nhận rõ mặt thậtt của đám bồi bút tập 2 của hội thằng Thỉnh rồi, trông chờ đéo gì chúng nó.
  2. Dòng họ Nguyễn Phú Trọng Says:
    Dòng họ Nguyễn Phú Trọng: Mời thầy địa lý tìm long mạch
    Người Buôn Gió – Làng Lại Đà, xã Đông Hội, huyện Đông Anh, Hà Nội vốn có 4 dòng họ lập nghiêp nên làng, tính đến nay đã hơn 400 năm. Họ Nguyễn Phú thuộc loại cùng đinh nhất trong làng, chuyên những nghề vặt vãnh, học hành thất bát, dân họ Nguyễn Phú đi tứ xứ làm thuê hay làm nghề rong. May nhờ gái họ Nguyễn Phú giỏi nghề cô đầu, hát xướng tạo thành nguồn thu chính của dòng họ này.
    Cuối thế kỷ 19, triều nhà Nguyễn có nhiều khách trú ( Tàu ) sang nước ta hành nghề bói toán, địa lý, bốc thuốc. Bấy giờ ông nội Nguyễn Phú Trọng làm nghề vớt củi ven sông, vào mùa nước lũ trên thượng ngàn về cuốn theo nhiều củi gỗ, đấy là lúc ông nội Phú Trọng vào mùa làm ăn. Những ngày còn lại trong năm đi cày thuê, cấy mướn các làng bên. Người ta gọi là ông Cả Độn.
    Những lúc đi cấy thuê, ông Cả Độn nhìn cảnh các họ làng bên và làng mình đều học hành đỗ đạt, duy có họ nhà Nguyễn Phú là quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, không ngóc đầu lên nổi. Mới chạnh lòng suy nghĩ nhiều lắm. Một hôm ông Cả Độn quyết mời thầy địa lý người Tàu về xem gia trạch. Thầy địa lý xem quanh làng một hồi lắc đầu kêu không có đất đẹp, ông Cả Độn chợt nhớ ven sông chỗ mình vớt củi, đất đai rộng mới nghĩ có thể có huyệt tốt, bèn dẫn thầy đia lý đi xem.
    Đến bãi bồi ven sông, thầy địa lý xem một lượt gật gù, nhưng chẳng nói gì bảo ông Cả Độn ra về.
    Ông Cả Độn bắt gà đãi thầy địa lý, cơm rượu xong xuôi, thầy địa lý xỉa răng uống trà, đầu cứ gật gù mà chẳng nói thêm câu gì. Ông Cả Độn sốt ruột mới quỳ xuống vái thầy.
    – Có gì xin thầy chỉ dạy, đời đời con cháu không quên ơn.
    Thầy địa lý thấy ông Cả Độn thật lòng, mới vực dậy nói.
    – Ông đã có lòng vậy, mai chúng ta ra bãi sông xem lại đúng lúc gà gáy canh tư.
    Lúc gà gáy canh ba, ông Cả Độn dậy đun nước cho thầy rửa mặt, đồ sẵn gói xôi với nước , đúng cánh tư cả hai ra khỏi nhà tiến về hướng bãi sông.
    Đến nơi trời đã tang tảng sáng, thầy địa lý dẫn ông đến một khu đất gò đống lổn nhổn bảo.
    – Đây là thế đất Tiền Tam Tai, Hậu Thất Tinh. Tức phía trước có 3 cái gò lớn, đằng sau có 7 cái gò nhỏ là huyệt hậu sinh phát đế, phải vài gần trăm năm nữa huyệt mới phát. Huyệt này ba năm mở một lần, không nhận xương cải từ mả khác, mà phải của người vừa chết.
    Ngừng một lát, thầy địa lý bấm đốt tay tính nói.
    – Như vậy tính từ hôm nay, còn hai năm ba tháng một ngày nữa là huyệt mở. Lại nữa huyệt này thông với đến đất nhà ông ở, nên khi phát huyệt không được cải tạo, xây sửa đụng chạm đến gì trong làng , kẻo bị dứt long mạch. Đây là huyệt từ phương Bắc chạy theo sông Hồng đến đây, gặp bãi doi của làng Bắc Biên chia thành ngã ba sông thì tụ lại. Vậy nên sau này nhắn hậu sinh tâm niệm điều ấy, chọn phương Bắc thờ phụng chu đáo mới lên nghiệp đế vương.
    Ông Cả Độn nhẩm đi nhẩm lại trong đầu những điều thầy địa lý dạy, bỗng ông ngẩn người ra hỏi.
    – Huyệt đến ngày mở, không nhận xương cả mả mà nhận chỉ nhận người vừa chết, lúc đó không có ai chết thì lại đợi đến ba năm, ba năm sau ngày đó lại không có ai vừa chết, vậy thì biết tính thế nào.?
    Thầy địa lý nói.
    – Huyệt tốt không còn, chỉ có huyệt khó như vậy nên người ta chê, mới còn đến bây giờ. Trước đây chắc nhiều người đã xem huyệt này, do vì thế mà họ không chọn. Lại nữa huyệt lại phát đến cả trăm năm sau. Lúc táng huyệt rồi, hậu sinh phải né tránh hòn tên mũi đạn đến khi nào huyệt phát. Nay chỉ có huyệt này, chọn hay không tuỳ ông.
    Ông Cả Độn mới nhớ ra, có lần ông đi vớt củi, thấy người vẻ như thầy địa lý cũng ngắm nghĩa nơi đây rồi đi, thảng lại có người đến xem rồi lại đi.
    Cả hai trở về nhà, ông Cả Độn vần chum nước sang bên, đào lấy xâu tiền chôn dưới đó để trả ông thầy địa lý. Nhưng ông thầy địa lý nhất định không nhận vì thương gia cảnh ông khó khăn. Sáng hôm sau cơm nước xong xuôi, thầy địa lý từ biệt ông Cả Độn.
    Tiễn ông thầy địa lý ra đến đầu làng rồi quay về, ông Cả Độn đầu rối như tơ vò.
    Gã thầy địa lý Tàu ra khỏi làng, lập tức bỏ vất đồ nghề xuống sông, gã trở về luôn quê hương của mình, không thiết tha gì hành nghề ở xứ An Nam nữa. Dường như việc quan trọng nhất trong đời địa lý của của gã ở xứ An Nam đã hoàn thành.
    Ông Cả Độn từ hôm ấy người cứ thơ thẩn, hàng ngày ông thẫn thờ ra bãi sông nhìn ánh mặt trời lặn, lại một ngày trôi qua, rồi lại ngày trôi qua.
    Một năm sau, ông gọi con trai là Cả Đần lại bảo.
    – Cha thấy trong mình nhiều lúc đã bất thường, nay cha có lời này dặn con, tuyệt đối phải nhớ cho kỹ không được sai lời.
    Cả Đần biết cha có chuyện quan trọng, bèn ngồi xuống bên cạnh lắng nghe.
    Ông Cả Độn nói.
    – Khi cha chết, bật luận thế nào một ngày sau cũng phải đem chôn, đó là điều thứ nhất. Tuyệt đối không được sai ngày.
    Cả Đần gật đầu.
    – Vâng thưa cha.
    Ông Cả Độn.
    – Thứ hai, dù thời thế biến động ra sao, bằng mọi cách phải tránh con cái và bản thân khỏi nơi chiến trường, nơi hòn tên mũi đạn.
    Cả Đần gật đầu.
    – Vâng thưa cha.
    Ông Cả Độn nói.
    – Bây giờ cha dẫn con ra nơi mà cha muốn nằm.
    Hai cha con nhà Độn, Đần dắt nhau ra bãi đất ven sông, ông Cả Độn cắm cái cọc xuống một vũng đất nói.
    – Chính xác là chỗ này, con nhớ kỹ.
    Cả Đần gật đầu.
    • Dòng họ Nguyễn Phú Trọng Says:
      Dòng họ Nguyễn Phú Trọng: Cụ tổ ăn bả chó
      Người Buôn Gió – Nói lại đoạn trước, khi Cả Độn dẫn con trai là Cả Đần ra huyệt đế vương căn dặn cách thức chôn cất mình, trở về nhà từ đó Cả Độn chí chú làm ăn dành dụm để dành tiền cưới vợ cho con trai.
      Một hôm có bọn du thủ, du thực trong làng trộm được một con chó, chúng mang ra ven sông dun nước, cạo lông, mổ bụng rồi thui nấu ben rặng chuối và đánh chén luôn tại đó. Ăn uống xong xuôi còn đám xương , chúng muốn phi tang. Một tên nhìn thấy giữa mấy cái gò có chỗ trũng, bèn tiện đào chôn xương chó xuống đấy.
      Cả Độn đi vớt củi ven sông về, hôm ấy thấy trong lòng bồn chồn, mới ghé qua thăm huyệt quý. Thấy vết đất đào đắp sơ sài, vội lấy tay bới thử thấy mẩu xương nhỏ tưởng xương đốt tay ai rơi ra , Cả Độn tá hoả tinh thần tưởng có ai táng vào đó rồi. Cả Độn chạy về nhà thúc vợ thịt con gà, nấu đĩa xôi. Đợi lúc đêm khuya trong làng không còn ai đi lại, Cả Độn đội mâm lễ trên đầu, tay xách đèn, tay cầm cuốc đi ra bãi sông.
      Đêm khuya thanh vắng, gió rít âm u. Cả Độn đánh lửa mãi mới châm được bó hương, đặt mâm lễ trước huyệt , Cả Độn khấn rằng.
      – Con kính lạy Đức Hoàng Thiên, Hậu Thổ, chư vị Tôn thần.
      Con kính lạy các ngài Long Mạch, Sơn Thần, Thổ địa, Thần linh cai quản xứ này.
      Hôm nay là ngày …tháng …năm …
      Con là Nguyễn Phú Độn
      Ngụ tại: thôn Lạị Đà, xã Đông Ngàn, huyện Đông Anh
      Xin thưa rằng.
      – Dòng họ nhà con nhiều đời nay chăm chỉ làm ăn, nhưng mãi không ngóc đầu lên được. Nay nhờ cậy thầy địa lý tìm được ngôi huyệt quý, việc chỉ đợi ngày. Thế nhưng việc gấn xong còn trắc trở, vì có người táng. Con xin được cải họ sang bên cạnh cho tiện con cháu đời sau viếng mộ tổ tiên tiện chăm sóc hương hoa người, nếu họ không có con cái người thân thích, con cháu đời sau nhà Nguyễn Phú Độn xin được cúng bái như ân nhân dòng họ.
      Hôm nay ngày tốt để cải cho vong linh người không rõ, mộ phần tại bãi sông làng Lại Đà. Xin chư thần bón phương chứng giám lòng thành.
      Con sắm sửa hương hoa lễ vật đơn sơ dâng lên án tọa Tôn thần cùng chư vị uy linh, kính cẩn tâu trình.
      Kính cáo Sơn Thần, Thổ Thần, Long Mạch và các vị Thần linh, cúi xin chứng minh, phù hộ cho toàn gia chúng con an ninh khang thái, vạn sự tốt lành.
      Cả Độn khấn dứt lời, bỗng nhiên từ trong làng vang lên những tiếng chó tru gọi nhau từng hơi dài nghe lạnh sống lưng.
      Cả Độn cầm cuốc đào đất mấy nhát thì thấy cái đầu lâu chó, mới nhớ ra trong làng hôm trước có nhà mất chó. Cả Độn nghĩ ra có kẻ trộm thịt chó ăn rồi tình cờ chôn xương chó xuống huyệt, lòng vừa mừng lại vừa bực.
      Cả Độn đào nhặt hết xương chó lên khỏi huyệt rồi ngồi nghĩ có nên chôn xương chó sang bên như chôn xương người không, để giữ đúng lời hứa với thần linh. Nhưng rồi Cả Độn nghĩ chó là chó, người là người, không thể thờ chung được. Cả Độn mang hết xương chó ném xuống sông.
      Tiếng chó bỗng nhiên lại tru lên như ai oán vang vọng đến tận ven sông.
      Cả Độn khấn thầm rằng.
      – Chung quy cũng tại bọn trộm chó, sau này huyệt phất thế nào cũng trừng trị bọn này.
      Đấy là nguyên nhân về sau, thời kỳ ngôi mộ này phất, trong thiên hạ bọn trộm chó bị dân người ta đánh chết nhiều vô kể. Cũng vì hành động phản lời khấn, cho nên khi huyệt phát đế vương, thiên hạ nguyền rủa rất nhiều. Nhưng đó là chuyện sau nhiều năm sau này.
      Lại nói đến Cả Độn đêm ấy về nhà, lòng mới lo lắng sợ lỡ khi có người nào táng trước thì việc lớn bất thành, Cả Độn bấm tay tính ngày huyệt mở.
      Cả Độn khăn gói lên mạn ngược mấy hôm về, trong hành trang y mang về có nắm lá ngón của người dân tộc.
      Một đêm gia đình Cả Độn đang yên giấc, bỗng ngoài sân có tiếng người tru hộc rất ghê rợn. Cả Đần tung chăn ngó ra ngoài sân, thấy Cả Độn cha mình đang chống tay , chân quỳ rạp dưới sân, mồm sùi bọt trắng, măt long sòng sọc. Cả Đần chưa hiểu chuyện gì thấy Cả Độn hộc mấy tiếng rồi nằm quay đơ, vội chay đến thì chỉ còn nghe tiếng Cả Đồn nói trong hơi thở ngắt quãng.
      – Chôn… chôn… luôn ngày mai.
      Đám tang của Cả Độn diễn ra chóng vánh khiến dân làng Lại Đà bất ngờ, đến xế trưa thì việc chôn cất đã xong xuôi. Dân Lại Đà cho rằng Cả Đần tiếc tiền ma chay cho cha, nên đã vội vàng bó chiếu chôn cha ngoài bãi sông để khỏi tốn kém phí tổn.
      Cả Đần năm ấy chưa ấy chưa lập ra đình, những năm ấy lác đác đã có những cuộc khởi nghĩa chống thực dân Pháp. Cả Đần tình cờ gặp được một người hàn xoong nồi, Đần xin đi theo phụ nghề để học đi rong khắp nơi.
      Nhờ có nghề hàn xoong nồi đi rong các tinh thành mà Cả Đần né tránh không tham gia kháng chiến cách mạng, vì thế trong những năm kháng chiến chống Pháp gat gắt nhất , dân làng Lại Đà cống hiến bao nhiêu công sức, tiền của và máu để chống càn, hàng bao nhiêu liệt sĩ đã hy sinh …nhưng Cả Đần biệt tăm biệt tích nơi nào mất dạng. Y giữ lời cha dạy, phải bằng mọi giá tránh hòn tên mũi đạn.
      Năm 1943 vợ của Cả Đần mang thai, Đần mời thầy đến nhà xem tử vi đứa bé.
      Thầy bói phán.
      – Thằng bé này có số làm vua, nhưng muốn thuận phải có người thế mạng.
      Cả Đần hỏi thầy cách ra sao, thầy bảo cứ tìm trong họ ở làng một người nào đó, rồi đặt tên giống y chang, rồi sẽ đến bước sau.
      Cả Đần xem trong làng, có đứa bé vài tuổi cùng trong họ nhà mình tên là Nguyễn Phú Trọng, bèn đặt tên cho con mình đúng như vậy.
      Tháng 4 năm 1944, vợ Đần sinh một bé trai. Cậu bé đó tên là Nguyễn Phú Trọng, người Lại Đà, Đông Anh.
      • Dòng họ Nguyễn Phú Trọng Says:
        Dòng họ Nguyễn Phú Trọng: Trẻ trâu trốn lính, già lú thờ Tàu
        Người Buôn Gió – Cả Đần nghe lời cha, muốn tránh hòn tên mũi đạn, nên Đần đi biệt xứ làm nghề hàn xoong nồi trong thiên hạ, thoảng lắm mới rình lúc nhá nhem mang tiền về cho vợ nuôi con.
        Năm Ất Dậu trong làng Lại Đà có đến hàng chục người chết đói, nhà Cả Đần vẫn không hề hấn gì. Câu chuyện bà giáo 84 tuổi kể về cậu học trò nghèo Nguyễn Phú Trọng đi chân đất, quanh năm chỉ có bộ quần áo là câu chuyện bịa đặt do tên phóng viên bồi bút bịa ra lời bà giáo. Thực sự thì làm sao bà giáo dạy hàng bao thế hệ học sinh qua hơn 60 năm rồi mà còn nhớ đến một thằng học trò ôn con nào đó ở vùng quê. Giờ hỏi bà giáo rằng bà nhớ được Nguyễn Phú Trọng ở lớp bà năm 1965 đó, vậy bà còn nhớ được học trò nào lứa ấy không, trăm phần trăm bà giáo không nhớ tên ai.
        Trọng được chăm sóc cẩn thận, mẹ y không cho phép y la cà chơi đám bạn trong làng. Bởi thế thể lực của y không được mạnh khoẻ như những đứa trẻ hay vận động trong làng. Thời giặc Pháp hay càn vào làng triệt du kích. Một sáng người ta thấy em trai của bà , tức ông cậu của Nguyễn Phú Trọng bị bắn vỡ sọ ngoài ruộng.
        Nhà Nguyễn Phú Trọng nói rằng ông cậu bị giặc Pháp bắn chết.
        Các du kích trong làng không ai nói gì, họ lặng thinh lờ đi, trái với việc người nào bị giặc Pháp bắn chết là được dân làng an ủi, hỏi thăm và giúp đỡ ma chay, chôn cất tận tình. Ông cậu Nguyễn Phú Trọng chết trong sự lạnh nhạt của dân làng Lại Đà.
        Sau này cũng không ai nhắc đến cái chết của ông cậu Nguyễn Phú Trọng , ngay cả khi Trọng làm đến bí thư thành uỷ Hà Nội, uỷ viên Bộ Chính Trị.
        Cái lúc mà ông cậu Trọng bị bên nào đó bắn chết rồi, làng Lại Đà không bị giặc Pháp đánh bất thình lình vào những điểm yếu nữa. Tổn thất của du kích trong làng giảm đi rõ rệt.
        Làng Lại Đà cách Hà Nội 11 cây số, câu chuyện thực hư thế nào, nếu các bạn đọc có thời gian có thể tự đến đó tìm hiểu thêm để thông tin được đa chiều.
        Lại nói về Nguyễn Phú Trọng khi lớn đến tuổi tòng quân, ở trên có sức giấy về gọi người trong làng là Nguyễn Phú Trọng vào diện chuẩn bị đi lính, lúc Trọng mới qua 16 tuổi. Cả Đần nhớ lời thầy dặn khi xưa, đem tiền đút lót cho người phụ trách việc tuyển quân để gọi anh em nhà Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Phú Long đi lính thay cho Trọng.
        Thật đáng thương cho Nguyễn Phú Trọng hy sinh, lẽ ra người ta sẽ gọi Nguyễn Phú Trọng con Cả Đần đi lính. Nhưng vì Cả Đần đút lót, hối lộ nên người tuyển quân đã nhẫn tâm gọi cả anh em nhà Trọng, Long kia đi lính. Rồi đúng như lời thầy bói nói Cả Đẫn , người em của Nguyễn Phú Long là Nguyễn Phú Trọng đã hy sinh ở chiến trường, thế mạng cho Nguyễn Phú Trọng tổng bí thư ngày nay.
        Sau cái chết ấy, huyệt mộ nhà Nguyễn Phú Trọng bắt đầu phất lên, Nguyễn Phú Trọng còn gọi là Cả Lú được xem xét chọn lựa làm hạt giống đỏ để chuẩn bị đưa đi làm nghiên cứu sinh trường đảng Nguyễn Ái Quốc.
        Từ một con nhà dòng dõi không có công lao gì với cách mạng, trình độ học làng nhàng, vậy mà ninh đao, khói lửa không hề động đến Nguyễn Phú Trọng, đã thế còn được cử đi học trường đảng rồi được cử đi nước ngoài học. Trong khi diện con ông cháu cha lắm mới được cử đi nước ngoài thời gian ấy. Tất cả đều nhờ sự tính toán và hy sinh của ông nội Trọng là Nguyễn Phú Độn.
        Người ta kể rằng, khi Trọng làm tổng bí thư. Dân làng Lại Đà kể cả người dòng họ Nguyễn Phú đều không ưa gì Trọng. Bởi làng đã nhiều lần muốn xây dựng , đường sá, cảnh quan nhưng không được chấp nhận. Đầu tiên dân làng nghĩ rằng Nguyễn Phú Trọng thể hiện sự liêm khiết, nhưng dần dần khi câu chuyện về huyêt mộ ven sông kia ăn thông mạch với làng, nên Trọng cấm dân làng được sửa sang gì là nhằm tránh đụng long mạch, chứ không phải ông ta tham liêm.
        Lẽ ra theo đúng dự tính, lúc Cả Lú lục tuần huyệt đã phát vương. Nhưng linh hồn con chó bị ông Cả Độn ném xương ra bờ sông năm xưa đã kiện Sơn Thần, Thổ Địa việc ông Cả Độn không giữ lời, việc xem xét ấy kéo dài khiến cho Nguyễn Phú Trọng phải chậm thời gian làm vương lại mất mấy năm. Nhờ con cháu ông thầy địa lý năm xưa bên Tàu, có đọc lời dặn rằng đến năm đó mà chưa thấy họ Nguyễn Phú làng Lại Đà làm vương , ắt có kiện tụng dưới cõi âm, phải sang đến đó mà làm phép hoá giải đơn từ kiện cáo.
        Nguyễn Phú Trọng làm vương, ghi nhớ lời dặn của cha ông để lại, một lòng hướng phương Bắc thuần phục, lễ nghĩa hiếu thảo đâu ra đấy, không chút chểnh mảng. Bởi vậy hậu vận được kéo dài, âu cũng là nhờ phúc ấm của tổ tiên hy sinh mà có, lại thêm được phần thời thế Bắc Phương hỗ trợ nên thâp phần thành công.
        Bấy giờ trong thiên hạ chỉ có Nguyễn Phú Trọng là anh hùng cái thế, bậc nhân kiệt, minh quân.
        Nhưng vào năm Giáp Ngọ, ở làng Quế Phú, huyện Quế Sơn, tỉnh Quảng Nam có một bậc kỳ nhân, hình dong cổ quái cất tiếng chào đời. Người này vóc dáng dặt dẹo như không có xương sống, đầu nghẹo một bên, khi cười nói lòng trắng dã lộ con ngươi đưa đi đưa lại điên đảo, mưu kế sâu hiểm đầy mình đang từng bước trỗi dậy vang danh trong thiên hạ.
        Kẻ đó tên là Nguyễn Xuân Phúc.
  3. Phúc dìm Trọng Says:
    Bảy Phúc đang dìm Trọng Lò tôn
    Người Buôn Gió – Vụ án Trịnh Xuân Thanh và vụ việc Phan Văn Anh Vũ xảy ra cùng một thơì đểm đã mang lại sự so sánh khá lý thú. Một sự giống nhau ở đây là Trịnh Xuân Thanh chỉ trích đích danh Nguyễn Phú Trọng, còn Phan Văn Anh Vũ chỉ trích đích danh Nguyễn Xuân Phúc, cả hai đều phải bỏ trốn trước kẻ thù hùng mạnh và quyền lực .
    Để đưa được TXT trở về Hà Nội ra toà xét xử , thoả lòng của tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. Một chiến dịch bắt cóc đã được thực hiện từ Bộ Công An do tướng Đường Minh Hưng thực hiện, vụ bắt cóc này đã trở thành một vụ khủng hoảng ngoại giao chưa từng có, khiến Việt Nam rất bị mất uy tín trên chính trường quốc tế. Điều khôi hài hơn là khi mang TXT ra xét xử, vụ việc chỉ liên quan đến vài tỷ đồng mà bằng chứng còn chưa rõ.
    Vụ đưa Phan Văn Anh Vũ từ Sing về, theo ý định của Nguyễn Xuân Phúc, đã được Phúc thực hiện một cách êm đẹp, Phúc đã ký hợp đồng có lợi cho nhà đầu tư Sing ở Huế, đổi lại việc Singapor đưa Vũ trở lại Việt Nam. Những trợ thủ giúp Phúc đạt được mưu đồ này là những tướng lãnh trong công an, quân đội đều làm gọn ghẽ và kín đáo, không để lại dấu vết gì sự can thiệp của Việt Nam. Qua vụ sắp đặt với Sing đưa Vũ về, người ta có thể thấy Phúc đã quy tụ được rất nhiều sự ủng hộ trong bộ máy đảng CSVN.
    Tuy nước Đức và Sing là hai nước hoàn toàn khác nhau, nước Đức là nước không thể mặc cả nếu hành động đó là trái pháp luật, còn với Sing thì điều gì cũng có thể nếu như trả giá tốt. Nhưng dù sao thì người ta vẫn khen Nguyễn Xuân Phúc xử lý êm ái , hiệu quả hơn Nguyễn Phú Trọng rất nhiều.
    Đúng như nhận định ở bài trước, nếu Phúc sắp đặt với Sing đưa Vũ về như vậy. Nguyễn Phú Trọng sẽ bị mất mặt vì cách đưa TXT về, và Nguyễn Xuân Phúc sẽ được sự tín nhiệm rất cao trong nội bộ đảng. Quả đúng sự thực diễn ra như vậy, sau khi Sing ép buộc Vũ về, người ta thấy Nguyễn Phú Trọng mất tích trên báo chí . Thay vào đó người ta thấy trên báo chí Nguyễn Xuân Phúc mặt mũi ngông ngênh , đắc chí và đầy vẻ ngạo mạn. Phúc gặp mặt trận tổ quốc nêu đích danh tên Vũ Nhôm và đòi trừng trị, ai cũng hiểu rằng Vũ Nhôm là kẻ đã chỉ trích Phúc và Phúc đã trừng phạt để răn đe các đối tượng khác không tuân phục Phúc.
    Ngày 12 tháng 1 năm 2018 quân uỷ trung ương tổ chức gặp cán bộ lão thành, mọi khi việc gặp cán bộ lão thành đều do Trọng đảm nhận, Trọng là chủ tịch quân uỷ trung ương. Nhưng buổi gặp có ý nghĩa quan trọng thể hiện vai trò người đứng đầu quân uỷ này lại không có mặt Trọng, người đứng ra thay mặt quân uỷ là bộ trưởng quốc phòng Ngô Xuân Lịch.
    • Phúc dìm Trọng Says:
      Bảy Phúc đang dìm Trọng Lò tôn
      Người Buôn Gió – Trước đó Nguyễn Xuân Phúc đứng chủ trì buổi ra mắt của bộ tư lệnh tác chiến không gian mạng, tất cả lãnh đạo bộ quốc phòng đều có mặt buổi ra mắt này và thể hiện sự phục tòng tuyệt đối với Nguyễn Xuân Phúc.
      Việc nắm được Bộ tư lệnh tác chiến không gian mạng có nghĩa Nguyễn Xuân Phúc đang dần tới nắm tuyệt đối quyền lực thứ tư là truyền thông. Tuy không phải là nhà lý luận, báo chí như Nguyễn Phú Trọng, nhưng việc sử dụng truyền thông lại là điểm mạnh của Nguyễn Xuân Phúc từ trước đây rất lâu. Phúc đã biết mua chuộc báo chí để tấn công đối thủ từ khi còn là phó thanh tra chính phủ cho đến nay làm thủ tướng. Đích thân Phúc chỉ đạo bộ trưởng Trương Minh Tuấn và an ninh văn hoá, an ninh điều tra xử lý các nhà báo có tư tưởng không thuần phục Phúc.
      Ngày 10 tháng 1 năm 2018 Phúc tiếp thủ tướng Trung Quốc Lý Khắc Cường tại Campuchia và đưa ra những đề nghị hợp tác như chính Phúc là người có quyền quyết định tất thảy mọi việc ở Việt Nam hiện nay. Tiếp đó hôm sau Phúc gặp gỡ với cựu ngoại trưởng Jon Kery của Hoa Kỳ và ngạo mạn sẽ trả lời những đề nghị hợp tác của Jon Kery sau khi xem xét.
      Nghệ thuật thâu tóm đàn em và bắt mối với các phe phái của Phúc đã đạt được đến đỉnh cao, nhờ kỹ năng này một người xoàng xoàng như Phúc nhanh chóng leo đến chức thủ tướng như ngày nay, trong khi nhiều nhân vật có khả năng điều hành kinh tế hơn Phúc, làm phó thủ tướng trước Phúc đã phải ngậm ngùi nhìn Phúc ngoi lên làm thủ tướng. Tất cả những người như Vương Đình Huệ, Vũ Văn Ninh, Hoàng Trung Hải đều xuất sắc hơn Phúc về mặt am hiểu kinh tế, nhưng họ đều thua Phúc ở chỗ quan hệ bắt mối để leo lên. Phúc là hiện thân của loại lãnh đạo ” tài năng có hạn, thủ đoạn có thừa ”.
      Tận dụng sự ô nhục của Nguyễn Phú Trọng trong vụ bắt cóc và xét xử Trịnh Xuân Thanh và thành công của mình đưa được Phan Văn Anh Vũ về, Nguyễn Xuân Phúc hoạt động đồn dập để phát huy ưu thế đang có để đẩy lùi ảnh hưởng của Nguyễn Phú Trọng. Một sự đáng chú ý là Phúc đã thiết lập được mối quan hệ với những người trước kia không thuộc phe phái Phúc, đó là Nguyễn Chí Vịnh, Nguyễn Văn Bình ( Bình ruồi ) và Vũ Đức Đam.
      Dương như Phúc đã chuẩn bị xong lực lượng để hạ bệ Nguyễn Phú Trọng. Điều này không có gì ngạc nhiên, đó là việc trước sau Phúc cũng sẽ làm.
      Sau ngày 29 tháng 12 năm 2017 cho đến nay, trái với cường độ tung hoành trên chính trường ở mọi nơi, mọi chỗ của Nguyễn Xuân Phúc.
      Người ta thấy biệt tăm tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng cùng bộ sậu của ông như Trần Quốc Vượng, Phạm Minh Chính….cũng như tin tức về đoàn thanh tra của Ban Bí Thư do Nguyễn Văn Nên cầm đầu đi thanh tra các hoạt đông của chính phủ cũng biệt tăm hơi.
      Có lẽ giờ đây , Nguyễn Phú Trọng đang âm thầm ngồi trong căn nhà số 5 Thuyền Quang để đọc tờ đề nghị của các uỷ viên Bộ Chính Trị, uỷ viên trung ương, cách mạng lão thành về việc giới thiệu người kế nhiệm tên là Nguyễn Xuân Phúc.
  4. Trọng Lò tôn và Ciputra Says:
    Trọng Lò tôn và sai phạm Ciputra thất thu 3000 tỷ
    Ngày 1-2/3/2012, tại Hà Nội, Tổng Cục Thuế đã tổ chức “Hội nghị chuyên đề về chống thất thu và nợ đọng thuế” do Thứ trưởng Bộ Tài chính Đỗ Hoàng Anh Tuấn chủ trì. Ông Tuấn nhấn mạnh ngay tại đầu buổi hội nghị: “Liệu có chuyện chúng ta làm quyết liệt với dự án 2-3 nghìn m2 nhưng chưa dám làm vậy với cái 300 ha, có đúng vậy không?” và “xướng tên” trực tiếp một dự án bất động sản cực lớn ngay tại Hà Nội: CIPUTRA!!! – “Ciputra, Khu đô thị đẹp nhất Hà Nội, giá lúc đỉnh cao lên đến 200-250 triệu đồng/m2, báo chí đã từng nêu con số thất thu thuế tại dự án này lên tới 3.000 tỷ đồng”. Bộ Tài chính sau đó cũng yêu cầu các cơ quan chức năng sớm điều tra, truy cứu trách nhiệm cá nhân, kể cả các cá nhân hiện đang giữ các vị trí quan trọng như Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng (nguyên Bí thư Thành ủy Hà Nội), tác nhân chính gây nên vụ trốn thuế lớn nhất lịch sử Việt Nam.
    Tuy nhiên, sau hội nghị ấy, mọi chuyện đã bị chìm xuồng, cho đến hơn 1 năm sau, việc xin cấp sổ đỏ của hàng nghìn biệt thự tại khu đô thị Nam Thăng Long (Ciputra) đẹp bậc nhất Thủ đô, bởi đất CIPUTRA thuê có thời hạn 50 năm lại bị cố tình áp sai thuế một cách nghiêm trọng. Việc này khiến Liên ngành Thành phố gồm Sở Tài chính, Sở Tài nguyên và Môi trường và Cục thuế Hà Nội buộc phải xới lại vấn đề này và đi đến quyết định đề nghị UBND TP. Hà Nội sung thu 1.400 tỷ đồng tiền sử dụng đất đối với dự án Ciputra trong số hơn 3.000 tỷ đồng thất thoát. Chỉ tính riêng phần lãi suất của con số này hơn 10 năm qua đã khiến nhiều đại gia phải thèm thuồng. Vậy nguyên nhân do đâu?
    Nhằm giúp doanh nghiệp trốn mức thuế sắp áp dụng từ đầu năm 2005, ngày 14/12/2004, Hoàng Văn Nghiên (Nguyên Chủ tịch UBND TP) đã xách va ly 1 triệu mỹ kim đến nhà riêng Bí thư Thành ủy Nguyễn Phú Trọng để xin “ý kiến” về việc ưu tiên cho CIPUTRA nộp thuế theo mức “đặc cách” và dĩ nhiên được Bí thư Thành ủy Nguyễn Phú Trọng bật đèn xanh. Quyết định do ông Nghiên ban hành theo chỉ đạo của ông Trọng đã khiến nhà nước thiệt hại trên 3.000 tỉ đồng, chưa biết 2 ông ăn chia như thế nào nhưng ngoài vụ 3.000 tỉ thì ông Nghiên còn được ông Trọng đồng ý cấp một căn biệt thự (đến giờ vẫn chưa thu hồi được) và ông này đã từng chễm chệ trên chiếc xe 5 tỷ đồng (tương đương với 5.000 con trâu thời ấy), khi sự việc “đi xe 5 tỷ” bị dư luận lên án, để bảo vệ nội bộ, truyền thông trong nước phải thanh minh thanh nga là “xe phục vụ công tác đối ngoại của Hà Nội”.
    Phương pháp ông Nghiên, ông Trọng “tính giúp Ciputra” đã đem lại siêu lợi nhuận cho nhà đầu tư bất động sản CIPUTRA. Chưa hết, để dựng bình phong che giấu tiêu cực, CIPUTRA đã biếu không hàng chục biệt thự triệu đô cho “các gia đình chính sách” Nguyễn Phú Trọng, Hoàng Văn Nghiên và sau này là Phạm Quang Nghị “nấp” dưới nhiều tên tuổi khác nhau nhằm quyết liệt chỉ đạo Thanh tra Chính phủ “làm êm”.
    Mặc dù được Bí thư TU.HN Nguyễn Phú Trong “ưu ái” nhưng với kiểu kinh doanh chụp giật, hiện nay liên doanh bất động sản kinh doanh khu đô thị CIPUTRA đứng trước bờ vực phá sản, hàng trăm héc ta đất vàng không sử dụng cả chục năm, khu mua sắm Ciputra Ha Noi Mall khổng lồ đang bị hoang phế là minh chứng cho sự lãng phí, tiêu cực khủng khiếp dưới thời ông Nguyễn Phú Trọng.
    Sau khi bị tên phản trắc số 1 miền Trung – UV.BCT Nguyễn Xuân Phúc “tố trước công luận”, lại trượt Bộ Chính trị tại Hội nghị trung ương 7, liệu Trưởng ban Nội chính Nguyễn Bá Thanh sẽ bỏ qua cho người “đồng bệnh tương liên” này hay sẽ xử lý “hốt liền, không cần nói nhiều” nguyên Bí thư TU.HN Nguyễn Phú Trọng???
    3.000 tỷ đồng sai phạm và hơn 10 năm lãng phí khủng khiếp hàng trăm hecta đất vàng. Liệu ông Nguyễn Phú Trọng còn đủ tư cách làm Tổng Bí thư và Đứng đầu Ban chỉ đạo Phòng chống Tham nhũng??!?
    • Phú Trọng nhúng chàm Says:
      Nguyễn văn Chi tiết lộ bằng chứng Tham Nhũng của Nguyễn Phú Trọng thời còn là BT thành ủy Hà nội Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, thời còn là Bí thư Thành ủy Hà nội cũng dính vào một scandal tương tự như ông Ba Dũng và người có trách nhiệm xử lý không ai khác là ông Nguyễn Văn Chi. Đó là những sai phạm 3.000 tỷ đồng, trong dự án Khu đô thị mới Nam Thăng Long (Ciputra Hanoi International City) vào năm 2002. Đây là một dự án bất động sản đầu tư nước ngoài lớn nhất Việt Nam thời bấy giờ, với số vốn đầu tư đăng ký lên tới 2,11 tỷ USD do tập đoàn Ciputra (Indonesia) làm chủ đầu tư. Đó là việc nhằm giúp tập đoàn Ciputra (Indonesia) trốn mức thuế sắp áp dụng từ đầu năm 2005, khi đó ông Hoàng Văn Nghiên – Nguyên Chủ tịch UBND TP và Bí thư Thành ủy Nguyễn Phú Trọng đã thống nhất ưu tiên cho tập đoàn Ciputra nộp thuế theo mức “đặc cách” và dĩ nhiên được Bí thư Thành ủy Nguyễn Phú Trọng bật đèn xanh. Quyết định của ông Nghiên, ông Trọng “giúp” Ciputra đã đem lại siêu lợi nhuận cho nhà đầu tư và họ đã cảm ơn cho hai ông với khoản lót tay bằng USD nghe đâu mỗi ông tới 7 con số. Tuy nhiên, cho đến hơn 1 năm sau, việc xin cấp sổ đỏ của hàng nghìn biệt thự tại khu đô thị Nam Thăng Long (Ciputra) bị gặp trở ngại do cố tình áp sai thuế một cách nghiêm trọng. Việc này khiến Liên ngành Thành phố gồm Sở Tài chính, Sở Tài nguyên và Môi trường và Cục thuế Hà Nội buộc phải đi đến quyết định đề nghị UBND TP. Hà Nội sung thu 1.400 tỷ đồng tiền sử dụng đất đối với dự án Ciputra trong số hơn 3.000 tỷ đồng thất thoát.
  5. Phú Trọng nhúng chàm Says:
    Hay tay ông Trọng cũng đã nhúng chàm???
    Lê Anh Hùng – Hội nghị Trung ương 5 khoá XII diễn ra vào trung tuần tháng 5 năm 2012 đã chứng kiến một sự kiện hy hữu: TBT Nguyễn Phú Trọng được Ban Chấp hành Trung ương quyết nghị thay thế Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong vai trò Trưởng ban Chỉ đạo Trung ương về Phòng chống Tham nhũng.
    Lý do dẫn đến việc “đồng chí X” bị truất khỏi chiếc ghế đầy quyền lực này là chuyện chẳng đặng đừng: Không phải ai khác mà chính người đứng đầu bộ máy phòng chống tham nhũng lúc bấy giờ lại đang phải chịu nhiều tai tiếng nhất về tham nhũng, khi “bảo kê” cho người thân cùng đám đàn em mặc sức xâu xé nền kinh tế. Kết cục tất yếu là, dưới quyền Trưởng ban Nguyễn Tấn Dũng, Ban Chỉ đạo Trung ương về PCTN (vốn được thành lập theo Luật Phòng chống tham nhũng) gần như vô tác dụng.
    Ngày 1/2/2013, TBT Nguyễn Phú Trọng ký Quyết định 162-QĐ/TW thành lập Ban Chỉ đạo Trung ương về PCTN. Quyết định này do Tổng Bí thư ký nên dĩ nhiên nó không căn cứ vào Luật Phòng chống tham nhũng mà chỉ căn cứ vào Điều lệ Đảng, Nghị quyết Hội nghị Trung ương 5 khoá XI, cùng Quy chế làm việc của Ban Chấp hành Trung ương, Bộ Chính trị và Ban Bí thư. (Đây cũng là bằng chứng cho thấy thói quen ngồi xổm trên pháp luật của ban lãnh đạo CSVN.)
    Ba ngày sau, phiên họp đầu tiên của Ban Chỉ đạo Trung ương về PCTN đã diễn ra dưới sự chủ trì của tân Trưởng ban Nguyễn Phú Trọng.
    Phát biểu chỉ đạo phiên họp, vị tân Trưởng ban đã tuôn ra những lời lẽ mà “đồng chí X” – nhân vật từng khiến “cụ Tổng” phải mếu máo đọc diễn văn bế mạc Hội nghị Trung ương 6 hơn 3 tháng trước đó – hẳn là người “thấm thía” hơn cả: “Mỗi thành viên, mỗi cán bộ làm việc trong lĩnh vực này phải hết sức gương mẫu, liêm, dũng, chính, trực, tức là phải trong sạch, dũng cảm, ngay thẳng, công tâm, trung thực. Bản thân mỗi đồng chí và cả gia đình, vợ, con, phải giữ gìn sự trong sạch, rồi mới chống tham nhũng được, nếu không nói chẳng ai nghe. Tay đã nhúng chàm thì không thể làm gì khác được.”
    • Phú Trọng nhúng chàm Says:
      Hay tay ông Trọng cũng đã nhúng chàm???
      Lê Anh Hùng –Ngày 16/1/2015, tại Hội nghị triển khai nhiệm vụ công tác ngành kiểm sát năm 2015, ngài Trưởng ban PCTN lại được dịp huấn thị các đồng chí của mình: “Cán bộ làm công tác chống tham nhũng mà tay đã nhúng chàm thì không thể chống được tham nhũng.”
      Nghĩa là, đối với ngài TBT, việc cán bộ chống tham nhũng mà lại “nhúng chàm” đơn giản là không thể chấp nhận được. Dĩ nhiên, dưới sự chỉ đạo của một vị Trưởng ban như thế, không ít người từng kỳ vọng là quốc nạn tham nhũng sẽ bị chặn đứng trước khi bị đẩy lùi.
      Vậy nhưng, “niềm vui ngắn chẳng tày gang”. Mặc dù ban đầu guồng máy phòng chống tham nhũng cũng có rục rịch chuyển động, nhưng rồi mọi chuyện chẳng mấy chốc “đâu lại trở về đấy”.
      Thanh tra Chính phủ phát hiện ra chính quyền thành phố Hà Nội đã để ngân sách thất thu tới… 6.000 tỷ VNĐ.
      Lời khẳng định “Tham nhũng ở Việt Nam 3 năm qua ổn định” của ngài Tổng Thanh tra Chính phủ Huỳnh Phong Tranh tại buổi tọa đàm “Chung tay phòng chống tham nhũng vì sự phát triển” do Thanh tra Chính phủ và UNDP tổ chức ngày 9/12/2014 được xem như lời thú nhận công khai về “hiệu quả” của Ban Chỉ đạo Trung ương về PCTN dưới sự lãnh đạo trực tiếp của ngài Tổng Bí thư.
      Sau khi Trịnh Xuân Thanh (thủ phạm gây ra vụ thất thoát 3.000 tỷ VNĐ tại Tổng Cty Xây lắp Dầu khí – PVC) đào thoát khỏi Việt Nam tháng 9/2016, vụ Trịnh Xuân Thanh thu hút được sự chú ý đặc biệt của dư luận. Tuy nhiên, bộ máy phòng chống tham nhũng dưới sự chỉ đạo của Trưởng ban Nguyễn Phú Trọng thì vẫn cứ tiếp tục ì ạch.
      Và chỉ đến khi ngài TBT khoát tay hùng hồn “Lò nóng lên rồi thì củi tươi vào cũng phải cháy” tại cuộc họp Ban Chỉ đạo Trung ương về Phòng chống Tham nhũng ngày 31/7, lần đầu tiên thiên hạ mới thực sự cảm nhận được hơi nóng toả ra từ cái “lò” mà ngài đã hì hục “nhóm” từ… 5 năm trước.
      Trước thềm Hội nghị Trung ương 6, hàng loạt vụ bắt bớ cùng những bản án nặng nề nhằm vào một loạt quan chức “hạng ruồi” trong vụ Ngân hàng Đại Dương khiến công chúng Việt Nam chắc mẩm là tại hội nghị “Đốt Lò” diễn ra vào thượng tuần tháng 10 thế nào họ cũng được chứng kiến vài khúc “củi bự” được tống vào “lò”. Khả năng này xem ra lại càng lớn sau khi Uỷ ban Kiểm tra Trung ương kỷ luật cảnh cáo Chủ tịch Đà Nẵng Huỳnh Đức Thơ và đề nghị Bộ Chính trị, BCH Trung ương thi hành kỷ luật Bí thư Nguyễn Xuân Anh, còn cựu Bí thư TP HCM Đinh La Thăng thì bị hàng loạt tờ báo chính thống “vạch mặt chỉ tên” là đã ký văn bản yêu cầu các đơn vị thành viên PVN cùng các nhà thầu dầu khí phải mở tài khoản tại OceanBank, thực hiện các giao dịch qua tài khoản tại OceanBank.
      Trớ trêu thay, trước sự háo hức trông đợi của dân chúng, “khúc củi” duy nhất bị tống vào “lò” trong “hội nghị đốt lò” chỉ là một Nguyễn Xuân Anh làng nhàng, “ngựa non háu đá”, với mức độ sai phạm tuy nghiêm trọng nhưng còn thua xa vô số ông trùm khác. Những “khúc củi” bự như Đinh La Thăng, Nguyễn Văn Bình… vẫn tiếp tục “bình chân như vại”.
      • Phú Trọng nhúng chàm Says:
        Hay tay ông Trọng cũng đã nhúng chàm???
        Lê Anh Hùng –Không chỉ vậy, trong bài diễn văn bế mạc Hội nghị Trung ương 6 cũng như suốt thời gian từ đó đến nay, khẩu khí của ngài TBT bỗng dưng chùng hẳn xuống, hoàn toàn tương phản với khí thế trước đấy, khi tưởng chừng như ngài có thể ném vào “lò” bất kỳ “khúc củi” nào, bất kể “củi khô”, “củi vừa vừa” hay “củi tươi”.
        Trong bối cảnh đó, người ta không khỏi “băn khoăn” trước việc một loạt tờ báo chính thống bất ngờ đưa tin về sự kiện Thanh tra Chính phủ tổ chức họp báo công bố việc Hà Nội để thất thu số tiền khổng lồ từ hàng loạt sai phạm trong các dự án nhà ở. Theo các bài báo, mặc dù mới chỉ thanh tra 38/204 dự án tại Hà Nội giai đoạn 2002-2014, Thanh tra Chính phủ đã phát hiện ra chính quyền thành phố Hà Nội đã để ngân sách thất thu tới… 6.000 tỷ VNĐ.
        Thiết tưởng không cần phải nhắc lại là đương kim Trưởng ban Chỉ đạo Trung ương về PCTN Nguyễn Phú Trọng từng làm Bí thư Thành uỷ Hà Nội từ năm 2000 đến 2006, và lâu nay trong dư luận vẫn râm ran chuyện ông ta từng nhận 2 căn biệt thự trong khu đô thị Nam Thăng Long do tập đoàn Ciputra của Indonesia làm chủ đầu tư để giúp họ trốn thuế.
        Những “khúc củi” bự như Đinh La Thăng, Nguyễn Văn Bình… vẫn tiếp tục “bình chân như vại”.
        Thực hư vụ việc chưa biết thế nào, nhưng người Việt thì vẫn có câu “không có lửa làm sao có khói”. Trong khi đó, con số 6.000 tỷ VNĐ mà Hà Nội để thất thu lại bằng số thu ngân sách nhiều năm của một tỉnh nghèo. Vì thế, thiết nghĩ người đứng đầu bộ máy phòng chống tham nhũng quốc gia cần nhân dịp này chỉ đạo điều tra những sai phạm mà Thanh tra Chính phủ đã nêu, để không chỉ qua đó giúp thu hồi cho ngân sách số tiền khủng kia mà còn cho bàn dân thiên hạ thấy là bản thân mình không hề “nhúng chàm”.
        Nhược bằng ngài Trưởng ban Chỉ đạo Trung ương về PCTN quyết không cho điều tra vụ việc đến nơi đến chốn hầu giải nỗi oan khuất bao năm nay cho mình thì xin được tặng ngài hai câu thơ trong Truyện Kiều, tập thơ mà hình như những lúc cao hứng ngài vẫn thường lẩy:
        “Trót vì tay đã nhúng chàm
        Dại rồi còn biết khôn làm sao đây?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét