Tầm Chương Trích Cú, Một Bản Tính Của Kẻ Nộ Lệ. (Bài hưởng ứng theo “ĐỀ CƯƠNG GIẢI TƯ TƯỞNG HỆ NHO GIÁO” của Ts Chu Mộng Long). Bà Đầm Xòe Phạm Thành.
Tháng Tám 13, 2019
Tầm chương trích cú là căn bệnh của đám hủ nho. Hủ nho, nghĩa của nó là “nhà nho có tư tưởng quá lạc hậu và lỗi thời”. Nhưng theo tôi, hủ là cái hủ, cái bình, cái vại; nho là nho giáo. Hủ nho là cái vại, cái bình đựng nho giáo ở trong đó.
Đám này, thời Phong kiến, hễ cứ mở mồm ra là Khổng nói thế này, Mạnh nói thế kia. Coi Khổng, Mạnh như chân lý bất biến, như ánh sáng, như thước đo vạn vật trong cõi nhân sinh hay vũ trụ bao la. Tôn Khổng, Mạnh lên bậc chí tôn thánh thần, duy nhất đúng, duy nhất phải thờ phụng mà quên đi, Khổng, Mạnh cũng chỉ là người trần mắt thịt, có xấu, có tốt, cũng ham muốn tiền tài, danh vọng, cũng hám gái như bất kỳ một thằng đàn ông đích thực nào.
Tư tưởng của Khổng, Mạnh cũng vậy, có điều tiến bộ, có điều phản động, có điều văn minh, có điều mất dạy. Khổng, Mạnh là kẻ tội đồ đầu tiên kỳ thị Nam, Nữ. Coi phu nữ không ra gì: “Nữ nhân ngoại tộc”, “Nhất Nam viết có, thập nữ viết vô”, coi phụ nữ như đồ chơi, cái máy đẻ, không thể có nhân cách như người quân tử. Tệ hơn nữa, Khổng, Mạnh còn phân biệt các bộ phận trên cơ thể con người, chỉ coi trọng cái tim, cái óc, báng bổ và mịệt thị các bộ phận khác của con người, như lồn, như cặc. Coi lồn cặc là thứ dơ bẩn. Người có chữ, có nghĩa phải xa lánh các từ này. Người nào dám gọi đúng tên được xem là những kẻ dung tục, vô văn hóa. Khổng, Mạnh rất đắc chí với tư tưởng phân biệt khu xử này đến mức ngu muội mà quên đi rằng, Khổng, Mạnh cũng từ cặc lồn mà ra. Không có hai công cụ tinh dục cặc lồn đó, sẽ không có Khổng, Mạnh nói riêng và cả loài người nói chung. Báng bổ, kinh miệt nó, Khổng, Mạnh cũng chỉ là đứa trẻ con chưa trưởng thành.
Chỉ biết Không, Mạnh đúng, không thấy Không, Mạnh sai, tôn Khổng Mạnh thành thánh thần, thành chân lý, rồi, cứ mở mồm ra, Khổng, Mạnh nói thế này, Không, Mạnh nói thế kia, là thể hiện não trạng a dua, bầy đàn, nô lệ.
Nước Tàu, nước Việt Nam có cả mấy ngàn năm Phong Kiến, vì chỉ coi có Khổng, Mạnh là chân lý, là thước đo vạn vật, nên đã không có một công trình khoa học nào có giá trị đóng góp cho nhân loại. Bước tiến bộ của xã hội thì vẫn như một nhà tù đóng kín cửa. Khoa học kỹ thuật thì chỉ quanh đi, quẩn lại với Âm- Dương, cho rằng, đó mới là học thuyết khoa học vĩ đại nhất, bao trùm vũ trụ nhất, để rồi, lẹt đẹt trườn bò theo khoa học kỹ thuật của phương Tây như con gà rù, chân bị tóc cuốn.
Đắm chìm, ngoi ngọp, ngụp lắn trong cái ao tù đó, cho đến khi phương Tây đưa quân sang xâm lược và khai hóa, bọn hủ nho Tàu, Việt mới biết, hóa ra, trái đất tròn chứ không phải là vuông, nó tự quay xung quanh nó, chứ chẳng phải nó đứng yên, rồi thung thăng tự tại với thân vận com le cà vạt, tay cầm ba toang, mở mồm ra là, Sô nói thế này, He nói thế kia, Đe nói thế này, Kinh thánh nói thế kia… mà không dám nghĩ rằng, sự vật vận động là vô cùng, chân lý chỉ là tương đối, nó có thể đúng ở chỗ này nhưng sai ở chỗ khác. Vũ trụ là mênh mông, không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, thước đo nào, dù bao quát đến mấy, chính xác đến mây, cũng không thể áp đo cho toàn thể vũ trụ được.
Cứ tưởng có ánh sáng khai phóng của Tây Phương rọi vào tim óc, đám hủ nho Tàu, Việt sẽ trưởng thành hơn. Nhưng không, với thể chế chính trị độc tài do cộng sản cầm quyền, căn bệnh hủ nho tầm chương trích cũ lại được đất bùng lên, phát triển nở rộ hơn bao giờ hết. Đám này, với đội ngũ hủ nho tiên phong là những đảng viên cộng sản đã lên tới cả chục triệu người, riêng Việt Nam có hơn 4 triệu người. Đám này mớ mồm ra cũng chỉ là Mác nói thế này, Lê nói thế kia, Sít, Mao nói thế này, Hồ, Kim nói thế kia, và dồn toàn tâm, toàn trí, mở mồm hết cỡ hò hét: Mác, Lê, cộng sản là vô địch, muôn năm; Le, Sit, Mao, Hồ vĩ đại, muôn muôn năm. Thậm chí, họ còn khoe khoang bản lĩnh nô lệ của họ rằng, nói sai, làm sai nhưng có lợi cho đảng thì cứ nói, cứ làm. Nói đúng, làm đúng nhưng không có lợi cho đảng thì không được làm, không được nói. Vì thế, đám hủ nho cộng sản này mới tự tin giống họng lên, đảng là cuộc sống của tôi, đảng là mùa xuân, đảng như mặt trời, đảng như mẹ hiền, vân vân, mà không nhận ra rằng, Le, Sít, Mao, Hồ là những kẻ đại gian, đại ác.
Cũng vì cái não trạng bầy đàn nô lệ đó mà dân miền Bắc mới trích máu làm đơn, xung phong nhập ngũ, chấp nhận làm con thiêu thân cho đảng, ào ạt tiến vào miền Nam, xua cho kỳ được Mỹ ra khỏi đất nước, tiêu diệt cho kỳ được chế độ Việt Nam Công Hòa, mà không biết rằng, mình đã bắn vào chính mình và bắn vào tương lai của chính dân tộc mình.
Ngày nay, khi lý thuyết Mác Lenin về Chủ nghĩa xã hội đã được nhân loại vứt vào sọt rác, đám hủ nho cộng sản vẫn say mê nhai nó, nuốt nó, vẫn coi nó là ánh sáng soi đường cho dân tộc/ nhân loại tiến lên; nhiệt thành ủng hộ nó, sống chết vì nó, xem nó là mình “còn đảng, còn mình” mà không biết rằng, ủng hộ cộng sản là ủng hộ cho thân phận làm nô lệ của mình và cả dân tộc mình.
Ở Việt Nam, căn bệnh hủ nho này chủ yếu nằm ở người miền Bắc, tính từ sông Gianh trở ra. Đám này hiện đang là lực lượng chính giữ ví trí lãnh đạo khắp đất nước, đang là những nhà, những trí thức nổi danh đem cái hủ nho của mình ra ru ngủ, bịp bợm dân tộc. Đó là lý do, dân tộc Việt Nam muốn ngẩng đầu lên, muốn co chân đi theo ánh sáng của văn minh phương Tây nhưng luôn luôn bị chặn đứng lại.
Đám này, thời Phong kiến, hễ cứ mở mồm ra là Khổng nói thế này, Mạnh nói thế kia. Coi Khổng, Mạnh như chân lý bất biến, như ánh sáng, như thước đo vạn vật trong cõi nhân sinh hay vũ trụ bao la. Tôn Khổng, Mạnh lên bậc chí tôn thánh thần, duy nhất đúng, duy nhất phải thờ phụng mà quên đi, Khổng, Mạnh cũng chỉ là người trần mắt thịt, có xấu, có tốt, cũng ham muốn tiền tài, danh vọng, cũng hám gái như bất kỳ một thằng đàn ông đích thực nào.
Tư tưởng của Khổng, Mạnh cũng vậy, có điều tiến bộ, có điều phản động, có điều văn minh, có điều mất dạy. Khổng, Mạnh là kẻ tội đồ đầu tiên kỳ thị Nam, Nữ. Coi phu nữ không ra gì: “Nữ nhân ngoại tộc”, “Nhất Nam viết có, thập nữ viết vô”, coi phụ nữ như đồ chơi, cái máy đẻ, không thể có nhân cách như người quân tử. Tệ hơn nữa, Khổng, Mạnh còn phân biệt các bộ phận trên cơ thể con người, chỉ coi trọng cái tim, cái óc, báng bổ và mịệt thị các bộ phận khác của con người, như lồn, như cặc. Coi lồn cặc là thứ dơ bẩn. Người có chữ, có nghĩa phải xa lánh các từ này. Người nào dám gọi đúng tên được xem là những kẻ dung tục, vô văn hóa. Khổng, Mạnh rất đắc chí với tư tưởng phân biệt khu xử này đến mức ngu muội mà quên đi rằng, Khổng, Mạnh cũng từ cặc lồn mà ra. Không có hai công cụ tinh dục cặc lồn đó, sẽ không có Khổng, Mạnh nói riêng và cả loài người nói chung. Báng bổ, kinh miệt nó, Khổng, Mạnh cũng chỉ là đứa trẻ con chưa trưởng thành.
Chỉ biết Không, Mạnh đúng, không thấy Không, Mạnh sai, tôn Khổng Mạnh thành thánh thần, thành chân lý, rồi, cứ mở mồm ra, Khổng, Mạnh nói thế này, Không, Mạnh nói thế kia, là thể hiện não trạng a dua, bầy đàn, nô lệ.
Nước Tàu, nước Việt Nam có cả mấy ngàn năm Phong Kiến, vì chỉ coi có Khổng, Mạnh là chân lý, là thước đo vạn vật, nên đã không có một công trình khoa học nào có giá trị đóng góp cho nhân loại. Bước tiến bộ của xã hội thì vẫn như một nhà tù đóng kín cửa. Khoa học kỹ thuật thì chỉ quanh đi, quẩn lại với Âm- Dương, cho rằng, đó mới là học thuyết khoa học vĩ đại nhất, bao trùm vũ trụ nhất, để rồi, lẹt đẹt trườn bò theo khoa học kỹ thuật của phương Tây như con gà rù, chân bị tóc cuốn.
Đắm chìm, ngoi ngọp, ngụp lắn trong cái ao tù đó, cho đến khi phương Tây đưa quân sang xâm lược và khai hóa, bọn hủ nho Tàu, Việt mới biết, hóa ra, trái đất tròn chứ không phải là vuông, nó tự quay xung quanh nó, chứ chẳng phải nó đứng yên, rồi thung thăng tự tại với thân vận com le cà vạt, tay cầm ba toang, mở mồm ra là, Sô nói thế này, He nói thế kia, Đe nói thế này, Kinh thánh nói thế kia… mà không dám nghĩ rằng, sự vật vận động là vô cùng, chân lý chỉ là tương đối, nó có thể đúng ở chỗ này nhưng sai ở chỗ khác. Vũ trụ là mênh mông, không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, thước đo nào, dù bao quát đến mấy, chính xác đến mây, cũng không thể áp đo cho toàn thể vũ trụ được.
Cứ tưởng có ánh sáng khai phóng của Tây Phương rọi vào tim óc, đám hủ nho Tàu, Việt sẽ trưởng thành hơn. Nhưng không, với thể chế chính trị độc tài do cộng sản cầm quyền, căn bệnh hủ nho tầm chương trích cũ lại được đất bùng lên, phát triển nở rộ hơn bao giờ hết. Đám này, với đội ngũ hủ nho tiên phong là những đảng viên cộng sản đã lên tới cả chục triệu người, riêng Việt Nam có hơn 4 triệu người. Đám này mớ mồm ra cũng chỉ là Mác nói thế này, Lê nói thế kia, Sít, Mao nói thế này, Hồ, Kim nói thế kia, và dồn toàn tâm, toàn trí, mở mồm hết cỡ hò hét: Mác, Lê, cộng sản là vô địch, muôn năm; Le, Sit, Mao, Hồ vĩ đại, muôn muôn năm. Thậm chí, họ còn khoe khoang bản lĩnh nô lệ của họ rằng, nói sai, làm sai nhưng có lợi cho đảng thì cứ nói, cứ làm. Nói đúng, làm đúng nhưng không có lợi cho đảng thì không được làm, không được nói. Vì thế, đám hủ nho cộng sản này mới tự tin giống họng lên, đảng là cuộc sống của tôi, đảng là mùa xuân, đảng như mặt trời, đảng như mẹ hiền, vân vân, mà không nhận ra rằng, Le, Sít, Mao, Hồ là những kẻ đại gian, đại ác.
Cũng vì cái não trạng bầy đàn nô lệ đó mà dân miền Bắc mới trích máu làm đơn, xung phong nhập ngũ, chấp nhận làm con thiêu thân cho đảng, ào ạt tiến vào miền Nam, xua cho kỳ được Mỹ ra khỏi đất nước, tiêu diệt cho kỳ được chế độ Việt Nam Công Hòa, mà không biết rằng, mình đã bắn vào chính mình và bắn vào tương lai của chính dân tộc mình.
Ngày nay, khi lý thuyết Mác Lenin về Chủ nghĩa xã hội đã được nhân loại vứt vào sọt rác, đám hủ nho cộng sản vẫn say mê nhai nó, nuốt nó, vẫn coi nó là ánh sáng soi đường cho dân tộc/ nhân loại tiến lên; nhiệt thành ủng hộ nó, sống chết vì nó, xem nó là mình “còn đảng, còn mình” mà không biết rằng, ủng hộ cộng sản là ủng hộ cho thân phận làm nô lệ của mình và cả dân tộc mình.
Ở Việt Nam, căn bệnh hủ nho này chủ yếu nằm ở người miền Bắc, tính từ sông Gianh trở ra. Đám này hiện đang là lực lượng chính giữ ví trí lãnh đạo khắp đất nước, đang là những nhà, những trí thức nổi danh đem cái hủ nho của mình ra ru ngủ, bịp bợm dân tộc. Đó là lý do, dân tộc Việt Nam muốn ngẩng đầu lên, muốn co chân đi theo ánh sáng của văn minh phương Tây nhưng luôn luôn bị chặn đứng lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét