CỘNG SẢN VIỆT NAM ĐÃ CHỌN Ô NHỤC, RỒI HỌ SẼ NHẬN CHIẾN TRANH .Trung Nguyễn
Tháng Mười Một 3, 2019
Các “đại biểu quốc hội”, các “tướng quân” do giới lãnh đạo cộng sản “cơ cấu”, “quy hoạch” vẫn tiếp tục là đề tài đàm tiếu và phẫn nộ của người dân khi không dám nhắc tên kẻ xâm lược là Cộng sản Trung Quốc tại diễn đàn Quốc hội.
Trung Quốc là cha mẹ của lãnh đạo cộng sản hay sao mà phải kị húy?
Thượng tướng Nguyễn Trọng Nghĩa cũng nói chung chung y như Tổng bí thư đảng Cộng sản kiêm Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng là không nhân nhượng về chủ quyền lãnh thổ. Dân Việt Nam không hiểu được là “thế lực thù địch” nào đang xâm phạm chủ quyền lãnh thổ Việt Nam. Còn Cộng sản Trung Quốc và người dân Trung Quốc cũng không hiểu chuyện gì.
Trung tướng Trần Việt Khoa còn gây phẫn nộ hơn khi chỉ dám nói “nước ngoài” mang tàu thăm dò và hàng chục tàu hộ tống vào vùng biển Việt Nam. Có lẽ từ “Trung Quốc” đã trở thành một từ cấm kị đối với giới lãnh đạo cộng sản?
Còn nhớ mục 4 điều 54 của dự thảo Luật Đặc khu, viết: “Công dân của nước láng giềng có chung đường biên giới với Việt Nam tại tỉnh Quảng Ninh sử dụng giấy thông hành hợp lệ nhập cảnh vào đặc khu Vân Đồn với mục đích du lịch được miễn thị thực với thời hạn xác định.”
Ngay cả một dự luật cực kì quan trọng, toàn dân chú ý, mà giới lãnh đạo cộng sản cũng không dám viết thẳng tên Trung Quốc, cũng cho thấy họ vừa sợ Cộng sản Trung Quốc, lại vừa sợ lòng dân căm ghét Cộng sản Trung Quốc như thế nào.
Vẫn còn những “đại biểu quốc hội” biết sợ lòng dân
Cũng may là có đại biểu quốc hội Nguyễn Lân Hiếu đề xuất công khai vi phạm của Cộng sản Trung Quốc ở biển Đông và kiện Cộng sản Trung Quốc xâm phạm lãnh hải ra tòa quốc tế. Còn đại biểu Dương Trung Quốc cũng đã đặt câu hỏi thẳng thừng là tại sao báo cáo trước Quốc hội lại phải né tránh gọi tên Trung Quốc.
Có lẽ hai đại biểu Quốc hội trên cũng biết là họ cũng sẽ nằm trên bia miệng của nhân dân muôn đời cùng với giới lãnh đạo cộng sản khi hèn nhát không dám nêu tên kẻ thù là Cộng sản Trung Quốc, do đó họ đã phải lên tiếng để người dân hiểu rằng, họ không nằm trong nhóm Việt gian bán nước.
“Coi chừng chúng nó bán rẻ Tổ quốc ta cho phương Bắc”
Đọc bài viết “Trao đổi tiếp về chuyện biển Đông” của ông Vũ Ngọc Hoàng, cựu Ủy viên Trung ương đảng Cộng sản, cựu Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương đảng Cộng sản, người dân cũng có thể thấy có “một bộ phận không nhỏ” đảng viên cộng sản cao cấp sợ hãi, hèn nhát trước Cộng sản Trung Quốc. Chính ông Vũ Ngọc Hoàng nhận định: “… Và cần phải chống ‘nhóm lợi ích’ thân Tàu, coi chừng chúng nó bán rẻ Tổ Quốc ta cho phương Bắc.”
Kế sách mà “nhóm lợi ích thân Tàu” do ông Vũ Ngọc Hoàng nêu ra là tiếp tục cầu hòa với Cộng sản Trung Quốc, không kiện Cộng sản Trung Quốc ra tòa quốc tế, với hy vọng rằng Cộng sản Trung Quốc sau khi chiếm Hoàng Sa và một số đảo thuộc Trường Sa của Việt Nam đã cảm thấy thỏa mãn rồi và không chiếm thêm nữa.
“Nhóm lợi ích thân Tàu” đó lấy cớ rằng, nếu cộng sản Việt Nam dám kiện hoặc dùng sức mạnh quân sự đẩy lui các tàu Trung Quốc đang xâm chiếm biển Việt Nam thì Cộng sản Trung Quốc sẽ có cớ để sử dụng sức mạnh quân sự vượt trội của họ chiếm nốt Trường Sa và thềm lục địa Việt Nam.
Trên thực tế thì người dân Việt Nam cũng đoán được là ở hậu trường, Cộng sản Trung Quốc đe dọa cộng sản Việt Nam nghiêm trọng như thế nào vì kinh tế Việt Nam phụ thuộc rất lớn vào Trung Quốc, Trung Quốc cũng có thể quyết định việc cấp nước cho Việt Nam hay không qua hệ thống đập thủy điện xây dựng trên dòng chính sông Mekong,…
Trong bài viết mang tên “Chủ nghĩa cộng sản ở Trung Quốc và chủ nghĩa phát xít ở Đức là một”, tác giả Nguyễn Tiến Trung đã nêu lên sự tương đồng đáng kinh ngạc giữa đảng, hai chủ nghĩa đã và đang là mối đe dọa cho toàn nhân loại. Tuy nhiên, việc đối phó với chủ nghĩa phát xít Đức trước đây sẽ là gợi ý để người dân Việt Nam và giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam biết được phương cách đúng đắn để đối phó với sự hiếu chiến xâm lược của Cộng sản Trung Quốc.
Lịch sử luôn đưa ra những bài học tuyệt vời vì tâm lý con người thời đại nào cũng như nhau, có lòng tham lam, có nỗi sợ hãi,…
Lãnh đạo nhu nhược thì có là cường quốc cũng mất nước
Trong cuộc Đại suy thoái toàn cầu bắt đầu từ năm 1929 đến đầu thập niên 1940, lợi dụng tâm lý giận dữ của người Đức vì thua trận ở Thế chiến thứ nhất, Hitler đã leo lên đỉnh cao quyền lực vào năm 1933. Lúc này, cả hai nước Anh và Pháp vẫn đang cố gắng phục hồi sau Thế chiến I và phải trải dài nguồn lực quân sự của mình trên khắp các thuộc địa. Do đó, các nhà lãnh đạo của Anh và Pháp thời kỳ này đều từ chối đối đầu với Hitler. Họ cho rằng xoa dịu gã độc tài phát xít Hitler với sức mạnh đang lên là một chính sách khôn khéo, mềm dẻo, thực tế.
Nhìn thấy được sự nhu nhược của giới lãnh đạo Anh, Pháp, Hitler đã hủy bỏ Hòa ước Versailles được ký kết vào cuối Thế chiến I, tăng cường xây dựng quân đội Đức. Năm 1936, Hitler chiếm Rhineland vốn được quy định trong Hòa ước Versailles là không thuộc Đức. Năm 1938, hắn sát nhập Áo vào Đức.
Ý đồ của Hitler đã lộ rõ nhưng lãnh đạo Anh, Pháp vẫn mê muội đi ký Hiệp ước Munich vào tháng 9/1938 với mong muốn rằng sau khi công nhận các vùng đất đã bị Đức chiếm thì Đức sẽ đồng ý không tiến hành chiến tranh với Anh, Pháp ở châu Âu.
Kinh ngạc vì dễ dàng có được mọi thứ, Hitler đã tấn công Tiệp Khắc vào tháng 9/1938. Anh, Pháp vẫn không có phản ứng gì. Được thế, tháng 4/1940, Hitler xua quân đánh chiếm Đan Mạch, Na Uy. Tháng 5/1940, hắn chiếm Hà Lan, Bỉ, Luxembourg.
Điều gì đến đã phải đến, tháng 6/1940, một cường quốc như Pháp cũng phải đầu hàng Đức. Liên quân Anh – Pháp đại bại. Sau đó Hitler tiến hành chiến tranh trên không và trên biển với nước Anh.
Điều đáng nói ở đây là lực lượng của liên quân Anh – Pháp không thua kém Đức. Tuy nhiên, chính não trạng chủ bại, cho rằng quân đội của Hitler mạnh hơn của giới lãnh đạo Anh – Pháp đã khiến Anh – Pháp liên tục nhượng bộ Hitler và đã nhận phải những thất bại đau đớn trong nửa đầu của Thế chiến 2.
Cuối cùng, phải đến khi Winston Churchill lên làm Thủ tướng nước Anh, còn Charles de Gaulle ẩn náu ở Anh nhưng liên tục động viên, kêu gọi dân Pháp nổi dậy chống Đức, thì thế cờ mới bị lật ngược. Tức là chỉ đến khi có những người quyết tâm chiến đấu chống ngoại xâm đến cùng lên lãnh đạo quốc gia thì quốc gia mới có thể giành thắng lợi trước ngoại xâm.
Bài học đắt giá cho cả cộng sản và nhân dân
Bài học rút ra ở đây là càng nhượng bộ với hi vọng tránh chiến tranh thì nước bị xâm lược càng yếu đi, còn kẻ xâm lược sẽ càng mạnh lên và hung hăng hơn. Winston Churchill đã nói một câu rất chí lý là: “Kẻ nhượng bộ là kẻ cho cá sấu ăn và hi vọng nó sẽ ăn hắn sau cùng”.
Ở đây, giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam đã làm ngơ để Cộng sản Trung Quốc chiếm quần đảo Hoàng Sa năm 1974, không cho lính nổ súng chống Cộng sản Trung Quốc xâm lược Gạc Ma năm 1988, các tướng lãnh thì không dám gọi thẳng tên kẻ thù xâm lược là Cộng sản Trung Quốc, không kiện Cộng sản Trung Quốc xâm phạm lãnh hải ra Tòa quốc tế… Có lẽ giới lãnh đạo Cộng sản Việt Nam cũng đang hy vọng là với sự nhượng bộ của mình thì Cộng sản Trung Quốc sẽ “làm thịt” Đài Loan, Hongkong, Philippines,… trước rồi từ từ mới tới Việt Nam.
Winston Churchill có để lại một lời khuyên chí lý cho các lãnh đạo Cộng sản Việt Nam: “Chính quyền phải lựa chọn giữa chiến tranh và ô nhục. Họ đã chọn ô nhục. Rồi họ cũng sẽ nhận được chiến tranh”.
Ngoài những việc ô nhục kể trên, còn một việc ô nhục nữa phải kể đến là giới lãnh đạo Cộng sản Việt Nam đã ra lệnh cho an ninh Việt Nam đánh đập người Việt Nam biểu tình phản đối Cộng sản Trung Quốc xâm lược, lột áo những ai dám mặc áo “Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam”,… Họ đã bị ghi danh vào sử sách là chế độ duy nhất trong lịch sử Việt Nam dám đàn áp người dân Việt Nam yêu nước thương nòi, phản đối Cộng sản Trung Quốc xâm lược.
Nếu tiếp tục lựa chọn ô nhục, đảng Cộng sản Việt Nam sẽ nhận được chiến tranh, không chỉ chiến tranh với Cộng sản Trung Quốc, mà là chiến tranh với cả chính nhân dân Việt Nam. Giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam không nên trông mong có một tương lai tốt đẹp dành cho họ.
Đứng lên!
Riêng với người dân Việt Nam, chúng ta cần phải đứng lên giành lại quyền làm chủ đất nước của mình, trong đó quyền làm chủ quan trọng nhất là quyền tự do ứng cử, tự do bầu cử để bầu ra các lãnh đạo dũng cảm, thông minh dẫn dắt đất nước vượt qua chiến tranh và xây dựng đất nước thành một quốc gia thịnh vượng, để không còn ai phải liều mình bỏ nước ra đi, như 39 người Việt mới đây đã bỏ mạng trên một xe container ở nước Anh.
Nguồn. baotiengdan
Trung Quốc là cha mẹ của lãnh đạo cộng sản hay sao mà phải kị húy?
Thượng tướng Nguyễn Trọng Nghĩa cũng nói chung chung y như Tổng bí thư đảng Cộng sản kiêm Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng là không nhân nhượng về chủ quyền lãnh thổ. Dân Việt Nam không hiểu được là “thế lực thù địch” nào đang xâm phạm chủ quyền lãnh thổ Việt Nam. Còn Cộng sản Trung Quốc và người dân Trung Quốc cũng không hiểu chuyện gì.
Trung tướng Trần Việt Khoa còn gây phẫn nộ hơn khi chỉ dám nói “nước ngoài” mang tàu thăm dò và hàng chục tàu hộ tống vào vùng biển Việt Nam. Có lẽ từ “Trung Quốc” đã trở thành một từ cấm kị đối với giới lãnh đạo cộng sản?
Còn nhớ mục 4 điều 54 của dự thảo Luật Đặc khu, viết: “Công dân của nước láng giềng có chung đường biên giới với Việt Nam tại tỉnh Quảng Ninh sử dụng giấy thông hành hợp lệ nhập cảnh vào đặc khu Vân Đồn với mục đích du lịch được miễn thị thực với thời hạn xác định.”
Ngay cả một dự luật cực kì quan trọng, toàn dân chú ý, mà giới lãnh đạo cộng sản cũng không dám viết thẳng tên Trung Quốc, cũng cho thấy họ vừa sợ Cộng sản Trung Quốc, lại vừa sợ lòng dân căm ghét Cộng sản Trung Quốc như thế nào.
Vẫn còn những “đại biểu quốc hội” biết sợ lòng dân
Cũng may là có đại biểu quốc hội Nguyễn Lân Hiếu đề xuất công khai vi phạm của Cộng sản Trung Quốc ở biển Đông và kiện Cộng sản Trung Quốc xâm phạm lãnh hải ra tòa quốc tế. Còn đại biểu Dương Trung Quốc cũng đã đặt câu hỏi thẳng thừng là tại sao báo cáo trước Quốc hội lại phải né tránh gọi tên Trung Quốc.
Có lẽ hai đại biểu Quốc hội trên cũng biết là họ cũng sẽ nằm trên bia miệng của nhân dân muôn đời cùng với giới lãnh đạo cộng sản khi hèn nhát không dám nêu tên kẻ thù là Cộng sản Trung Quốc, do đó họ đã phải lên tiếng để người dân hiểu rằng, họ không nằm trong nhóm Việt gian bán nước.
“Coi chừng chúng nó bán rẻ Tổ quốc ta cho phương Bắc”
Đọc bài viết “Trao đổi tiếp về chuyện biển Đông” của ông Vũ Ngọc Hoàng, cựu Ủy viên Trung ương đảng Cộng sản, cựu Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương đảng Cộng sản, người dân cũng có thể thấy có “một bộ phận không nhỏ” đảng viên cộng sản cao cấp sợ hãi, hèn nhát trước Cộng sản Trung Quốc. Chính ông Vũ Ngọc Hoàng nhận định: “… Và cần phải chống ‘nhóm lợi ích’ thân Tàu, coi chừng chúng nó bán rẻ Tổ Quốc ta cho phương Bắc.”
Kế sách mà “nhóm lợi ích thân Tàu” do ông Vũ Ngọc Hoàng nêu ra là tiếp tục cầu hòa với Cộng sản Trung Quốc, không kiện Cộng sản Trung Quốc ra tòa quốc tế, với hy vọng rằng Cộng sản Trung Quốc sau khi chiếm Hoàng Sa và một số đảo thuộc Trường Sa của Việt Nam đã cảm thấy thỏa mãn rồi và không chiếm thêm nữa.
“Nhóm lợi ích thân Tàu” đó lấy cớ rằng, nếu cộng sản Việt Nam dám kiện hoặc dùng sức mạnh quân sự đẩy lui các tàu Trung Quốc đang xâm chiếm biển Việt Nam thì Cộng sản Trung Quốc sẽ có cớ để sử dụng sức mạnh quân sự vượt trội của họ chiếm nốt Trường Sa và thềm lục địa Việt Nam.
Trên thực tế thì người dân Việt Nam cũng đoán được là ở hậu trường, Cộng sản Trung Quốc đe dọa cộng sản Việt Nam nghiêm trọng như thế nào vì kinh tế Việt Nam phụ thuộc rất lớn vào Trung Quốc, Trung Quốc cũng có thể quyết định việc cấp nước cho Việt Nam hay không qua hệ thống đập thủy điện xây dựng trên dòng chính sông Mekong,…
Trong bài viết mang tên “Chủ nghĩa cộng sản ở Trung Quốc và chủ nghĩa phát xít ở Đức là một”, tác giả Nguyễn Tiến Trung đã nêu lên sự tương đồng đáng kinh ngạc giữa đảng, hai chủ nghĩa đã và đang là mối đe dọa cho toàn nhân loại. Tuy nhiên, việc đối phó với chủ nghĩa phát xít Đức trước đây sẽ là gợi ý để người dân Việt Nam và giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam biết được phương cách đúng đắn để đối phó với sự hiếu chiến xâm lược của Cộng sản Trung Quốc.
Lịch sử luôn đưa ra những bài học tuyệt vời vì tâm lý con người thời đại nào cũng như nhau, có lòng tham lam, có nỗi sợ hãi,…
Lãnh đạo nhu nhược thì có là cường quốc cũng mất nước
Trong cuộc Đại suy thoái toàn cầu bắt đầu từ năm 1929 đến đầu thập niên 1940, lợi dụng tâm lý giận dữ của người Đức vì thua trận ở Thế chiến thứ nhất, Hitler đã leo lên đỉnh cao quyền lực vào năm 1933. Lúc này, cả hai nước Anh và Pháp vẫn đang cố gắng phục hồi sau Thế chiến I và phải trải dài nguồn lực quân sự của mình trên khắp các thuộc địa. Do đó, các nhà lãnh đạo của Anh và Pháp thời kỳ này đều từ chối đối đầu với Hitler. Họ cho rằng xoa dịu gã độc tài phát xít Hitler với sức mạnh đang lên là một chính sách khôn khéo, mềm dẻo, thực tế.
Nhìn thấy được sự nhu nhược của giới lãnh đạo Anh, Pháp, Hitler đã hủy bỏ Hòa ước Versailles được ký kết vào cuối Thế chiến I, tăng cường xây dựng quân đội Đức. Năm 1936, Hitler chiếm Rhineland vốn được quy định trong Hòa ước Versailles là không thuộc Đức. Năm 1938, hắn sát nhập Áo vào Đức.
Ý đồ của Hitler đã lộ rõ nhưng lãnh đạo Anh, Pháp vẫn mê muội đi ký Hiệp ước Munich vào tháng 9/1938 với mong muốn rằng sau khi công nhận các vùng đất đã bị Đức chiếm thì Đức sẽ đồng ý không tiến hành chiến tranh với Anh, Pháp ở châu Âu.
Kinh ngạc vì dễ dàng có được mọi thứ, Hitler đã tấn công Tiệp Khắc vào tháng 9/1938. Anh, Pháp vẫn không có phản ứng gì. Được thế, tháng 4/1940, Hitler xua quân đánh chiếm Đan Mạch, Na Uy. Tháng 5/1940, hắn chiếm Hà Lan, Bỉ, Luxembourg.
Điều gì đến đã phải đến, tháng 6/1940, một cường quốc như Pháp cũng phải đầu hàng Đức. Liên quân Anh – Pháp đại bại. Sau đó Hitler tiến hành chiến tranh trên không và trên biển với nước Anh.
Điều đáng nói ở đây là lực lượng của liên quân Anh – Pháp không thua kém Đức. Tuy nhiên, chính não trạng chủ bại, cho rằng quân đội của Hitler mạnh hơn của giới lãnh đạo Anh – Pháp đã khiến Anh – Pháp liên tục nhượng bộ Hitler và đã nhận phải những thất bại đau đớn trong nửa đầu của Thế chiến 2.
Cuối cùng, phải đến khi Winston Churchill lên làm Thủ tướng nước Anh, còn Charles de Gaulle ẩn náu ở Anh nhưng liên tục động viên, kêu gọi dân Pháp nổi dậy chống Đức, thì thế cờ mới bị lật ngược. Tức là chỉ đến khi có những người quyết tâm chiến đấu chống ngoại xâm đến cùng lên lãnh đạo quốc gia thì quốc gia mới có thể giành thắng lợi trước ngoại xâm.
Bài học đắt giá cho cả cộng sản và nhân dân
Bài học rút ra ở đây là càng nhượng bộ với hi vọng tránh chiến tranh thì nước bị xâm lược càng yếu đi, còn kẻ xâm lược sẽ càng mạnh lên và hung hăng hơn. Winston Churchill đã nói một câu rất chí lý là: “Kẻ nhượng bộ là kẻ cho cá sấu ăn và hi vọng nó sẽ ăn hắn sau cùng”.
Ở đây, giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam đã làm ngơ để Cộng sản Trung Quốc chiếm quần đảo Hoàng Sa năm 1974, không cho lính nổ súng chống Cộng sản Trung Quốc xâm lược Gạc Ma năm 1988, các tướng lãnh thì không dám gọi thẳng tên kẻ thù xâm lược là Cộng sản Trung Quốc, không kiện Cộng sản Trung Quốc xâm phạm lãnh hải ra Tòa quốc tế… Có lẽ giới lãnh đạo Cộng sản Việt Nam cũng đang hy vọng là với sự nhượng bộ của mình thì Cộng sản Trung Quốc sẽ “làm thịt” Đài Loan, Hongkong, Philippines,… trước rồi từ từ mới tới Việt Nam.
Winston Churchill có để lại một lời khuyên chí lý cho các lãnh đạo Cộng sản Việt Nam: “Chính quyền phải lựa chọn giữa chiến tranh và ô nhục. Họ đã chọn ô nhục. Rồi họ cũng sẽ nhận được chiến tranh”.
Ngoài những việc ô nhục kể trên, còn một việc ô nhục nữa phải kể đến là giới lãnh đạo Cộng sản Việt Nam đã ra lệnh cho an ninh Việt Nam đánh đập người Việt Nam biểu tình phản đối Cộng sản Trung Quốc xâm lược, lột áo những ai dám mặc áo “Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam”,… Họ đã bị ghi danh vào sử sách là chế độ duy nhất trong lịch sử Việt Nam dám đàn áp người dân Việt Nam yêu nước thương nòi, phản đối Cộng sản Trung Quốc xâm lược.
Nếu tiếp tục lựa chọn ô nhục, đảng Cộng sản Việt Nam sẽ nhận được chiến tranh, không chỉ chiến tranh với Cộng sản Trung Quốc, mà là chiến tranh với cả chính nhân dân Việt Nam. Giới lãnh đạo cộng sản Việt Nam không nên trông mong có một tương lai tốt đẹp dành cho họ.
Đứng lên!
Riêng với người dân Việt Nam, chúng ta cần phải đứng lên giành lại quyền làm chủ đất nước của mình, trong đó quyền làm chủ quan trọng nhất là quyền tự do ứng cử, tự do bầu cử để bầu ra các lãnh đạo dũng cảm, thông minh dẫn dắt đất nước vượt qua chiến tranh và xây dựng đất nước thành một quốc gia thịnh vượng, để không còn ai phải liều mình bỏ nước ra đi, như 39 người Việt mới đây đã bỏ mạng trên một xe container ở nước Anh.
Nguồn. baotiengdan
ĐỌC VÀ SUY NGẪM: NGHĨA TỬ LÀ NGHĨA TẬN LÀ CHIÊU TÂM LÝ TUYÊN GIÁO SỬ DỤNG ĐỂ NGƯỜI DÂN ĐỪNG NÓI SỰ THẬT HỒ CHÍ MINH. Phương Nguyễn
Tháng Mười Một 2, 2019
Gặp bế tắc trong lý luận Mác-Lê, những tên cộng sản tôn thờ chủ nghĩa tam vô thường hay nói đến quan niệm “nghĩa tử là nghĩa tận” theo đạo lý truyền thống dân tộc Việt Nam. Nghĩa tử là nghĩa tận có nghĩa là người chết là hết, là dứt nợ trần gian, mọi oán giận, thù ghét trong lúc sống làm sai đều được tha thứ bỏ qua, được ứng xử có tình có nghĩa bởi con người không ai là không có lỗi lầm nên khi họ trở về cát bụi, cần mở lòng bao dung tha thứ cầu mong cho họ ra đi thanh thản, thôi vướng mắc bụi trần.
Quan niệm nghĩa tử là nghĩa tận của tổ tiên nòi Việt nghìn đời truyền lại thực sự là “tài sản quý báu”, là hoàn toàn đúng đắn, không việc chi để bàn cãi chứ không phải như tài sản ghê sợ của Mao-Hồ để lại cho cộng sản Việt Nam ra rả đòi bảo vệ, phát huy.
Ngoài ra chúng ta cũng cần hiểu rõ nghĩa tử là nghĩa tận là chiêu tâm lý của tuyên giáo làm ra cho DLV, AK 47 và những tên cán bộ, quan chức cộng sản rao giảng nhằm che dấu bản chất gian manh, dối trá, vô đạo đức của cộng sản vốn có, nhất là để người dân đừng nói đến sự thật Hồ Chí Minh?
Quan sát thực tiễn đời sống xã hội chủ nghĩa không khó để thấy, các quan chức cộng sản hô hào “lời hay ý đẹp” ca tụng dàn dựng “người tốt việc tốt” chỉ để phục vụ công tác tuyên truyền dối trá cho mục tiêu chính trị chứ không hề tôn trọng lời khuyên dạy truyền đời như quan niệm nghĩa tử là nghĩa tận theo đạo lý truyền thống Việt Nam.
Cụ thể là lãnh đạo đảng, nhà nước, các cán bộ, đảng viên cộng sản thường ca bài ca con cá “nghĩa tử là nghĩa tận” khi thấy ai nói lên sự thật vô đạo đức, gian manh, đôc ác của Hồ Chí Minh khi chúng không thể phản bác và bịt mồm được.
Chiều ngược lại của cái gọi là nghĩa tử là nghĩa tận của tuyên giáo trung ương đảng, là chúng xúi giục những tên cộng sản vô đạo, cắt cử côn đồ cướp diễn đàn, ngăn chận bằng hữu đọc điếu văn chia buồn, giằng xé các băng tang trên các vòng hoa phúng điếu trong đám tang của công thần cộng sản. Những người có công dựng nên chế độ cộng sản như tướng Trần Độ nguyên phó chủ nhiệm tổng cục chính trị, Hoàng Minh Chính nguyên viện trưởng viện triết học Marx-Lênin, luật gia Lê Hiếu Đằng có 45 năm tuổi đảng, giữ nhiều chức vụ cao trong đảng, nhà nước…
Việc rình rập cướp băng rôn, ngăn chận bạn bè, thân hữu đến chia buồn đưa tang cho người quá cố của đám côn đồ làm theo lệnh trên giao còn diễn ra thô bạo, hung ác hơn đối với đám tang của bà Đặng Kim Liên mẹ của blogger Tạ Phong Tần, của mẹ Lợi mẹ của blogger Phạm Thanh Nghiên…Kinh khủng hơn nữa cho cái gọi là nghĩa tử là nghĩa tận của quan chức cộng sản, là có một số vụ việc chúng đánh chết người trong lúc tạm giam, tạm giữ rồi cướp xe tang, cướp quyền cử hành tang lễ, tự quyết định chọn nơi chôn cất của gia đình nạn nhân…là sự thật đã đang xảy ra trong cái gọi là nhà nước dân chủ pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Đáng sợ hơn nữa là việc các tên cháu ngoan lưu manh, phi nhân tính do Hồ nuôi trồng trong chuồng hoa cứt lợn. Chúng hô hào nghĩa tử là nghĩa tận với những ai nói lên sự thật Hồ Chí Minh nhưng chúng không để yên cho Hồ yên giấc nghìn thu.
Chúng cãi lời, không hỏa thiêu xác Hồ như lời Hồ dặn khi đi gặp cụ tổ Mác-Lê, chúng mổ bụng moi gan…phơi thây bác của chúng ở quảng trường Ba Đình để buôn bán mưu cầu lợi danh và để lừa gạt một bộ phận không nhỏ mù đảng, mê muội Hồ ngây thơ tưởng nhầm là chúng kính trọng, tôn thờ Hồ.
Thật ra là lũ cháu ma đầu, lưu manh ra sức đánh bóng, lợi dụng xác Hồ cho mục tiêu kinh doanh quyền, lợi, danh…của chúng. Chỉ cần với cái đầu tỉnh táo thì sẽ không khó để nhận ra ý đồ đen tối của đám lãnh đạo ma đầu, lưu manh không còn tính người này.
Có lẽ những ai sống trong thời bao cấp đói meo hẳn còn nhớ, là nếu giả vờ kính yêu, xếp hàng ở đầu vào thăm “lăng bác” thì đầu ra sẽ có bánh mì bỏ vào cái bụng trống rỗng của mình, là sự thật của đoàn người rồng rắn vào lăng “bác Hồ.
Chuyện giở trò để ngưòi dân vào “lăng bác” thời nay có chút thay đổi, có chút tinh vi nhưng cũng không thể che giấu xảo thuật để tuyên giáo làm cơ sở tuyên truyền, là hằng ngày đoàn người lủ lượt vào lăng bác thể hiện tấm lòng yêu kính bác(?)
Sự thật số đông người vào “lăng bác” là thuộc tổ chức, đoàn thể, công ty quốc doanh trực thuộc đảng, nhà nưóc được xếp đặt, ban thưởng đi viếng “lăng bác” do ngoan ngoãn như đàn cừu.
Một số khác viếng lăng bác khá đông đảo là các tour du lịch đến Hà Nội đều phải có hạng mục viếng lăng bác. Chiêu trò đó cũng là để lừa gạt người nước ngoài lẫn Việt kiều về thăm quê thấy người ta xếp hàng rồng rắn vào “lăng bác” tưởng là người vào lăng bày tỏ lòng tôn kính Hồ Chí Minh để những đứa lãnh đạo lưu manh phục vụ mục đích kinh doanh trên xác chết Hồ!
Đảng cộng sản độc quyền cai trị đất nước Việt Nam, không những chúng sử dụng xảo thuật tuyên truyền về chuyện thăm lăng Hồ, phục vụ mục tiêu mị dân, mà còn tôn tạo xây dựng hình tượng Hồ Chí Minh thành thánh, thành vĩ nhân. Ai cũng biết để biến tên tội đồ Hồ thành vĩ nhân, thành thánh, thanh cha già dân tộc. Đảng cộng sản Việt Nam bỏ ra hàng núi tiền, núi người để tuyên truyền bịp bợm, tạo hào quang giả tạo cho hình tượng Hồ Chí Minh bằng cách đưa “tư tưởng, đạo đức cuội” của Hồ vào chương trình giáo dục cưỡng bức, nhồi sọ, tẩy não trẻ con từ mầm non cho đến lúc trưởng thành.
Song song với việc cưỡng bức giáo dục là chúng xây tượng đài, dựng đền thờ và đưa tượng Hồ Chí Minh vào miếu mạo, đình chùa, ngồi ngang hàng cùng Phật, Thánh – có cả nghi lễ mổ trâu lấy máu làm phép hô thần nhập tượng, với cả bầy sư sãi gõ mõ, tụng kinh đầy màu sắc mê tín dị đoan tiếp đãi hàng đoàn quan chức đến đảnh lễ, diễn trò ra vẻ thành khẩn, tôn kính…
Với việc xây tượng đài tràn lan cho tội đồ Hồ Chí Minh, với giáo dục cưỡng bức bịp bợm tâng bốc tư tưởng, đạo đức không hề có của Hồ để kinh doanh thu lợi từ xác chết Hồ Chí Minh của đám lãnh đạo lưu manh đương quyền. Những việc làm đó của đảng csVN, càng làm cho tâm lý phẫn uất, ức chế dồn nén vào tội ác do Hồ gây ra trong lòng nhân dân Việt Nam càng bộc phát mạnh mẽ, gay gắt, dứt khoát, quyết liệt hơn.
Thế thì những việc làm của đám lãnh đạo ma đầu, của đám cháu ngoan lưu manh có phải là thực hiện quan niệm nghĩa tử là nghĩa tận đối với Hồ Chí Minh hay làm thế là nhắc nhớ, chọc ghẹo cho nguời dân Việt Nam, nạn nhân của Hồ không thể quên quá khứ, nên đào mồ cuốc mả dựng đầu Hồ lên tát vào mặt, chửi cho hả giận?
Thật ra nếu không có đám lãnh đạo lưu manh lôi kéo xác Hồ đi kinh doanh thì người dân Việt Nam, dân tộc Việt Nam giàu truyền thống bao dung tha thứ, làm theo lời dạy nghĩa tử là nghĩa tận đã tha tội, đã quên tội ác Hồ Chí Minh lâu rồi.
Thế nhưng cái bọn cháu ngoan nhưng cực kỳ lưu manh của Hồ, cứ dựng đầu Hồ dậy đặt ở đầu đường xó chợ, ở hang cùng ngõ hẻm, ngó đâu cũng thấy để mưu cầu lợi danh, tư túi bằng tiền thuế của dân trong lúc một bộ phận không nhỏ người dân còn nghèo đói, cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, trẻ con thì phải đu dây qua sông đi học và sống như loài thú hoang dã.
Vậy viết về sự thật Hồ Chí Minh có phải là đi ngược lại quan niệm nghĩa tử là nghĩa tận của truyền thống tổ tiên nòi Việt?
Không, hoàn toàn không! Hồ chết là hết, viết lên sự thật Hồ Chí Minh là làm theo quan niệm sống bao dung tha thứ của tổ tiên nòi Việt, là muốn đám cháu ngoan lưu manh của Hồ hãy để yên cho Hồ, đừng lợi dụng xác Hồ, đừng kinh doanh quyền lực, quyền lợi trên xác chết Hồ nữa.
Viết về sự thật Hồ Chí Minh để những đứa cháu ngoan cuồng cộng, mù đảng, mê muội Hồ tôn kính Hồ, thần tượng Hồ như vĩ nhân, như thần thánh lên tiếng ngăn chận đám cháu ngoan lưu manh hãy tha cho Hồ, hãy để yên cho Hồ an giấc nghìn thu.
Vẫn biết Hồ Chí Minh là tội đồ của dân tộc Việt Nam, là tội phạm chống nhân loại nhưng khi đặt bút viết sự thật Hồ Chí Minh, tâm tôi bình trí tôi sáng và lòng không gợn chút hận thù Hồ Chí Minh.
Viết lên sự thật Hồ Chí Minh tôi chỉ mong rằng các cháu ngoan ngu Hồ các loại, hãy tha cho Hồ, đừng bắt Hồ làm vĩ nhân, làm thánh phục vụ cho tâm địa xấu xa ích kỷ của mình nữa. Hãy trả Hồ về đúng vị trí lịch sử như Hồ vốn có và lật sang trang mới để viết lên những dòng tươi đẹp cho lịch sử Việt Nam tương lai.
Tôi viết sự thật Hồ Chí Minh vì chính Hồ là rào cản, ngăn chận Việt Nam thoát Trung và Hồ cũng chính là lý do để những tên lãnh đạo ma đầu cộng sản đương quyền lu loa, lừa bịp nhân dân rằng thì là:
“…Việt Nam không có nhu cầu đa nguyên, đa đảng… dân trí thấp đa đảng là loạn… độc đảng vẫn thực hiện được dân chủ…Trung Quốc là bạn cùng chung ý thức hệ, cùng theo chủ nghĩa xã hội…”
Tôi viết sự thật Hồ Chí Minh là để có thêm một cán bộ cộng sản biết sự thật vô đạo đức của Hồ Chí Minh. Có thêm một đảng viên cộng sản hiểu rõ bản chất tay sai bán nước của đảng cộng sản Việt Nam, rồi tự diễn biến, tự chuyển hóa. Nghĩa là một người có tâm thiện hiểu ra sự thật là có thêm đôi bàn tay góp phần đẩy sập chế độ độc tài toàn trị cộng sản, là có thêm một chiến sĩ thông tin vạch trần bộ mặt gớm ghiếc của Hồ Chí Minh để lãnh đạo ma đầu, lưu manh không thể lu loa, bịp bợm về cái gọi là:
“…Chủ nghĩa Mác-Lênin, chế độ độc tài toàn trị cộng sản là con đường bác chọn, là sự lựa chọn của lịch sử, của nhân dân Việt Nam…”
Thật ra con đường Hồ chọn làm tên cộng sản đệ tam, chính là con đường tồi tệ nhất, nó kiềm hãm đất nước không thể phát triển, bất công tràn lan và nhân dân chìm ngập dưới vùng trũng của đói nghèo, lạc hậu, chậm tiến không lối thoát.
Do đó, nói về Hồ là nhu cầu và chúng ta cùng nhau cất tiếng nói lên sự thật Hồ Chí Minh.
Sent from my iPad
Quan niệm nghĩa tử là nghĩa tận của tổ tiên nòi Việt nghìn đời truyền lại thực sự là “tài sản quý báu”, là hoàn toàn đúng đắn, không việc chi để bàn cãi chứ không phải như tài sản ghê sợ của Mao-Hồ để lại cho cộng sản Việt Nam ra rả đòi bảo vệ, phát huy.
Ngoài ra chúng ta cũng cần hiểu rõ nghĩa tử là nghĩa tận là chiêu tâm lý của tuyên giáo làm ra cho DLV, AK 47 và những tên cán bộ, quan chức cộng sản rao giảng nhằm che dấu bản chất gian manh, dối trá, vô đạo đức của cộng sản vốn có, nhất là để người dân đừng nói đến sự thật Hồ Chí Minh?
Quan sát thực tiễn đời sống xã hội chủ nghĩa không khó để thấy, các quan chức cộng sản hô hào “lời hay ý đẹp” ca tụng dàn dựng “người tốt việc tốt” chỉ để phục vụ công tác tuyên truyền dối trá cho mục tiêu chính trị chứ không hề tôn trọng lời khuyên dạy truyền đời như quan niệm nghĩa tử là nghĩa tận theo đạo lý truyền thống Việt Nam.
Cụ thể là lãnh đạo đảng, nhà nước, các cán bộ, đảng viên cộng sản thường ca bài ca con cá “nghĩa tử là nghĩa tận” khi thấy ai nói lên sự thật vô đạo đức, gian manh, đôc ác của Hồ Chí Minh khi chúng không thể phản bác và bịt mồm được.
Chiều ngược lại của cái gọi là nghĩa tử là nghĩa tận của tuyên giáo trung ương đảng, là chúng xúi giục những tên cộng sản vô đạo, cắt cử côn đồ cướp diễn đàn, ngăn chận bằng hữu đọc điếu văn chia buồn, giằng xé các băng tang trên các vòng hoa phúng điếu trong đám tang của công thần cộng sản. Những người có công dựng nên chế độ cộng sản như tướng Trần Độ nguyên phó chủ nhiệm tổng cục chính trị, Hoàng Minh Chính nguyên viện trưởng viện triết học Marx-Lênin, luật gia Lê Hiếu Đằng có 45 năm tuổi đảng, giữ nhiều chức vụ cao trong đảng, nhà nước…
Việc rình rập cướp băng rôn, ngăn chận bạn bè, thân hữu đến chia buồn đưa tang cho người quá cố của đám côn đồ làm theo lệnh trên giao còn diễn ra thô bạo, hung ác hơn đối với đám tang của bà Đặng Kim Liên mẹ của blogger Tạ Phong Tần, của mẹ Lợi mẹ của blogger Phạm Thanh Nghiên…Kinh khủng hơn nữa cho cái gọi là nghĩa tử là nghĩa tận của quan chức cộng sản, là có một số vụ việc chúng đánh chết người trong lúc tạm giam, tạm giữ rồi cướp xe tang, cướp quyền cử hành tang lễ, tự quyết định chọn nơi chôn cất của gia đình nạn nhân…là sự thật đã đang xảy ra trong cái gọi là nhà nước dân chủ pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Đáng sợ hơn nữa là việc các tên cháu ngoan lưu manh, phi nhân tính do Hồ nuôi trồng trong chuồng hoa cứt lợn. Chúng hô hào nghĩa tử là nghĩa tận với những ai nói lên sự thật Hồ Chí Minh nhưng chúng không để yên cho Hồ yên giấc nghìn thu.
Chúng cãi lời, không hỏa thiêu xác Hồ như lời Hồ dặn khi đi gặp cụ tổ Mác-Lê, chúng mổ bụng moi gan…phơi thây bác của chúng ở quảng trường Ba Đình để buôn bán mưu cầu lợi danh và để lừa gạt một bộ phận không nhỏ mù đảng, mê muội Hồ ngây thơ tưởng nhầm là chúng kính trọng, tôn thờ Hồ.
Thật ra là lũ cháu ma đầu, lưu manh ra sức đánh bóng, lợi dụng xác Hồ cho mục tiêu kinh doanh quyền, lợi, danh…của chúng. Chỉ cần với cái đầu tỉnh táo thì sẽ không khó để nhận ra ý đồ đen tối của đám lãnh đạo ma đầu, lưu manh không còn tính người này.
Có lẽ những ai sống trong thời bao cấp đói meo hẳn còn nhớ, là nếu giả vờ kính yêu, xếp hàng ở đầu vào thăm “lăng bác” thì đầu ra sẽ có bánh mì bỏ vào cái bụng trống rỗng của mình, là sự thật của đoàn người rồng rắn vào lăng “bác Hồ.
Chuyện giở trò để ngưòi dân vào “lăng bác” thời nay có chút thay đổi, có chút tinh vi nhưng cũng không thể che giấu xảo thuật để tuyên giáo làm cơ sở tuyên truyền, là hằng ngày đoàn người lủ lượt vào lăng bác thể hiện tấm lòng yêu kính bác(?)
Sự thật số đông người vào “lăng bác” là thuộc tổ chức, đoàn thể, công ty quốc doanh trực thuộc đảng, nhà nưóc được xếp đặt, ban thưởng đi viếng “lăng bác” do ngoan ngoãn như đàn cừu.
Một số khác viếng lăng bác khá đông đảo là các tour du lịch đến Hà Nội đều phải có hạng mục viếng lăng bác. Chiêu trò đó cũng là để lừa gạt người nước ngoài lẫn Việt kiều về thăm quê thấy người ta xếp hàng rồng rắn vào “lăng bác” tưởng là người vào lăng bày tỏ lòng tôn kính Hồ Chí Minh để những đứa lãnh đạo lưu manh phục vụ mục đích kinh doanh trên xác chết Hồ!
Đảng cộng sản độc quyền cai trị đất nước Việt Nam, không những chúng sử dụng xảo thuật tuyên truyền về chuyện thăm lăng Hồ, phục vụ mục tiêu mị dân, mà còn tôn tạo xây dựng hình tượng Hồ Chí Minh thành thánh, thành vĩ nhân. Ai cũng biết để biến tên tội đồ Hồ thành vĩ nhân, thành thánh, thanh cha già dân tộc. Đảng cộng sản Việt Nam bỏ ra hàng núi tiền, núi người để tuyên truyền bịp bợm, tạo hào quang giả tạo cho hình tượng Hồ Chí Minh bằng cách đưa “tư tưởng, đạo đức cuội” của Hồ vào chương trình giáo dục cưỡng bức, nhồi sọ, tẩy não trẻ con từ mầm non cho đến lúc trưởng thành.
Song song với việc cưỡng bức giáo dục là chúng xây tượng đài, dựng đền thờ và đưa tượng Hồ Chí Minh vào miếu mạo, đình chùa, ngồi ngang hàng cùng Phật, Thánh – có cả nghi lễ mổ trâu lấy máu làm phép hô thần nhập tượng, với cả bầy sư sãi gõ mõ, tụng kinh đầy màu sắc mê tín dị đoan tiếp đãi hàng đoàn quan chức đến đảnh lễ, diễn trò ra vẻ thành khẩn, tôn kính…
Với việc xây tượng đài tràn lan cho tội đồ Hồ Chí Minh, với giáo dục cưỡng bức bịp bợm tâng bốc tư tưởng, đạo đức không hề có của Hồ để kinh doanh thu lợi từ xác chết Hồ Chí Minh của đám lãnh đạo lưu manh đương quyền. Những việc làm đó của đảng csVN, càng làm cho tâm lý phẫn uất, ức chế dồn nén vào tội ác do Hồ gây ra trong lòng nhân dân Việt Nam càng bộc phát mạnh mẽ, gay gắt, dứt khoát, quyết liệt hơn.
Thế thì những việc làm của đám lãnh đạo ma đầu, của đám cháu ngoan lưu manh có phải là thực hiện quan niệm nghĩa tử là nghĩa tận đối với Hồ Chí Minh hay làm thế là nhắc nhớ, chọc ghẹo cho nguời dân Việt Nam, nạn nhân của Hồ không thể quên quá khứ, nên đào mồ cuốc mả dựng đầu Hồ lên tát vào mặt, chửi cho hả giận?
Thật ra nếu không có đám lãnh đạo lưu manh lôi kéo xác Hồ đi kinh doanh thì người dân Việt Nam, dân tộc Việt Nam giàu truyền thống bao dung tha thứ, làm theo lời dạy nghĩa tử là nghĩa tận đã tha tội, đã quên tội ác Hồ Chí Minh lâu rồi.
Thế nhưng cái bọn cháu ngoan nhưng cực kỳ lưu manh của Hồ, cứ dựng đầu Hồ dậy đặt ở đầu đường xó chợ, ở hang cùng ngõ hẻm, ngó đâu cũng thấy để mưu cầu lợi danh, tư túi bằng tiền thuế của dân trong lúc một bộ phận không nhỏ người dân còn nghèo đói, cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, trẻ con thì phải đu dây qua sông đi học và sống như loài thú hoang dã.
Vậy viết về sự thật Hồ Chí Minh có phải là đi ngược lại quan niệm nghĩa tử là nghĩa tận của truyền thống tổ tiên nòi Việt?
Không, hoàn toàn không! Hồ chết là hết, viết lên sự thật Hồ Chí Minh là làm theo quan niệm sống bao dung tha thứ của tổ tiên nòi Việt, là muốn đám cháu ngoan lưu manh của Hồ hãy để yên cho Hồ, đừng lợi dụng xác Hồ, đừng kinh doanh quyền lực, quyền lợi trên xác chết Hồ nữa.
Viết về sự thật Hồ Chí Minh để những đứa cháu ngoan cuồng cộng, mù đảng, mê muội Hồ tôn kính Hồ, thần tượng Hồ như vĩ nhân, như thần thánh lên tiếng ngăn chận đám cháu ngoan lưu manh hãy tha cho Hồ, hãy để yên cho Hồ an giấc nghìn thu.
Vẫn biết Hồ Chí Minh là tội đồ của dân tộc Việt Nam, là tội phạm chống nhân loại nhưng khi đặt bút viết sự thật Hồ Chí Minh, tâm tôi bình trí tôi sáng và lòng không gợn chút hận thù Hồ Chí Minh.
Viết lên sự thật Hồ Chí Minh tôi chỉ mong rằng các cháu ngoan ngu Hồ các loại, hãy tha cho Hồ, đừng bắt Hồ làm vĩ nhân, làm thánh phục vụ cho tâm địa xấu xa ích kỷ của mình nữa. Hãy trả Hồ về đúng vị trí lịch sử như Hồ vốn có và lật sang trang mới để viết lên những dòng tươi đẹp cho lịch sử Việt Nam tương lai.
Tôi viết sự thật Hồ Chí Minh vì chính Hồ là rào cản, ngăn chận Việt Nam thoát Trung và Hồ cũng chính là lý do để những tên lãnh đạo ma đầu cộng sản đương quyền lu loa, lừa bịp nhân dân rằng thì là:
“…Việt Nam không có nhu cầu đa nguyên, đa đảng… dân trí thấp đa đảng là loạn… độc đảng vẫn thực hiện được dân chủ…Trung Quốc là bạn cùng chung ý thức hệ, cùng theo chủ nghĩa xã hội…”
Tôi viết sự thật Hồ Chí Minh là để có thêm một cán bộ cộng sản biết sự thật vô đạo đức của Hồ Chí Minh. Có thêm một đảng viên cộng sản hiểu rõ bản chất tay sai bán nước của đảng cộng sản Việt Nam, rồi tự diễn biến, tự chuyển hóa. Nghĩa là một người có tâm thiện hiểu ra sự thật là có thêm đôi bàn tay góp phần đẩy sập chế độ độc tài toàn trị cộng sản, là có thêm một chiến sĩ thông tin vạch trần bộ mặt gớm ghiếc của Hồ Chí Minh để lãnh đạo ma đầu, lưu manh không thể lu loa, bịp bợm về cái gọi là:
“…Chủ nghĩa Mác-Lênin, chế độ độc tài toàn trị cộng sản là con đường bác chọn, là sự lựa chọn của lịch sử, của nhân dân Việt Nam…”
Thật ra con đường Hồ chọn làm tên cộng sản đệ tam, chính là con đường tồi tệ nhất, nó kiềm hãm đất nước không thể phát triển, bất công tràn lan và nhân dân chìm ngập dưới vùng trũng của đói nghèo, lạc hậu, chậm tiến không lối thoát.
Do đó, nói về Hồ là nhu cầu và chúng ta cùng nhau cất tiếng nói lên sự thật Hồ Chí Minh.
Sent from my iPad
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét