Bài đăng phổ biến

Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2015

ANH ĐÃ VỀ

Anh đã về!

    
Ồ! anh ấy đã về. Về với nhân dân về với vòng tay nồng ấm của đồng đội, gia đình.
Anh về trong tiếng chào mừng êm ái của người thương yêu anh, những người cứ canh cánh về sinh mạng của anh, một sinh mạng quan yếu của đất nước trong thời điểm cần một người lãnh đạo sáng suốt và mạnh mẽ như anh, nhắm quân thù mà bắn, nhắm là cờ của chúng mà giật mà hạ thủ trên vùng trời quê hương....

Anh đã về, mà lạ, những lời lẽ bình thường mà bất cứ một lãnh đạo cao cấp nào cũng được dùng tới khi xuất...viện, chỉ có anh là hoàn toàn không, hoàn toàn im ắng, hoàn toàn bưng bít như ngày anh...nhập viện.
Sao thế? Anh không xứng đáng ư? Anh không về để tiếp tục là người cầm ngọn cờ đầu của Đảng của Quân đội nhân dân ư? Anh bệnh hoạn và yếu ớt nên để anh nghỉ dưỡng ư? Có Đảng mới biết điều bí mật to lớn này. Chỉ có Đảng mới đủ sáng suốt quyết định số phận của anh. Tiếp tục làm người bảo vệ đến cùng tình hữu nghị sáng ngời hay phải rút lui vào bóng tối cho một trào lưu khác hành động. Trào lưu mà vài tuần lễ trước anh không hề tưởng tượng ra chứ nói chi là sẵn sàng đối mặt.
Anh về trên chuyến bay do Mỹ chế tạo, Boeing 777. Anh ngồi hay nằm trong khoang hành khách chỉ có đội bay mới biết, hành khách chung chuyến không biết. Họ vô tình hay vô ý quá trước một nhân vật cực kỳ ăn khách hiện nay. Không ai trong chuyến bay có được một điện thoại smart phone để ghi lại hình ảnh lịch sử mà truyền thông trong và ngoài nước chăm chú trông chờ. Anh còn yếu nên có lẽ đồng đội thương yêu quá đỗi không nỡ để anh bị làm phiền. Anh về, vì vậy không ai thấy, không ai nghe.
Báo chí loan tin là đủ để yên lòng nhân dân. Báo chí lúc nào chẳng thế họ được sinh ra để làm tròn bổn phận đưa những nguồn tin trung thực từ Đảng. Họ là một tầng lớp được đào tạo bài bản, được học tập tới nơi tới chốn vai trò của người truyền thông Xã hội chủ nghĩa, vì vậy việc loan tin anh về hoàn toàn đúng đắn bởi họ cẩn trọng đến từng chi tiết.
Anh về, không ai đón thì thôi, anh không buồn hay không hề thắc mắc. Anh biết khi đã chọn con đường như thế thì trước sau cũng gặp kết cục này. Những kẻ khác cũng thế có hơn gì nhau. Anh chỉ là nạn nhân của một âm mưu vĩ đại mà chiếc áo thái thú anh mặc để đóng tròn vở kịch mà Đảng giao phó rốt cuộc chỉ một mình anh chịu hậu quả.
Anh chịu tiếng dữ như kẻ phản bội dân tộc. Anh bị cho là cánh tay của Nam trung hải cài cắm vào nội bộ Đảng. Oan cho anh, một người chỉ lo làm sao đừng để bị bọn phương Bắc tấn công, nỗi lo của anh có khi diễn tả hơi thô ráp khiến người dân hiểu lầm. Đáng lẽ anh phải được Đảng tạo cơ hội  thanh minh những điều anh nói phát xuất từ cái tâm lo lắng cho toàn dân trước họa Trung Quốc. Ngược lại Đảng cố tình làm cho việc anh đi chữa bệnh như là bí mật quốc gia khiến bọn báo chí phương Tây bu lại làm phóng sự sới tung cả lên những gì mà anh và gia đình muốn giữ.
Hôm nay anh về nhà, anh sẽ được gia đình lo lắng cho phần còn lại của anh sau một thời gian tuy ngắn nhưng đầy phong ba nơi xứ người. Anh thở phào trút hết phiền muộn và sẵn sàng cho một cuộc sống mới, ôn lại những tháng ngày tại vị với biết bao niềm luyến tiếc.
Và anh hiểu ra rằng cuộc đời con người ta là ngắn ngủi không đủ để nói một câu trần tình sự thật tận đáy lòng huống chi những điều to tát khác. Anh sẽ cố tranh thủ mà nói cho được những gì mà Đảng không muốn anh nói, bất kể đó là cái lương tâm hiếm hoi mà một Bộ trưởng quốc phòng có được.
Anh buồn và anh im lặng suy nghĩ mình cần phải làm gì trong thời gian tới. À, chắc chắn phải khác với người đồng chí đoản mệnh của anh. Anh phải khác đồng chí ấy. Cho dù là một lãnh chúa miền Trung cũng không thề nào bằng được anh. Anh không hề là lãnh chúa nhưng lịch sử đã trao trách nhiệm nặng nề cho anh: ngăn chặn một cuộc chiến tranh thấy trước bằng sự hy sinh tăm tiếng của mình, cúi đầu chịu nhục cho một lũ đầu hoạt đầu chính trị có cơ hội ăn trên ngồi trốc trên cái ngai vàng rất rộng ấy.
Anh về trong ánh mắt căng cứng của nhân dân nhưng tiếc thay không ai gặp anh được để anh có cơ hội nói một câu thôi, "Tôi khỏe rồi, đồng chí đồng bào ơi".
Thì thôi anh không nói nhưng nhân dân đều hiểu. Vậy nhé anh Thanh, người chịu lằm điều thị phi trong cái hỗn mang thời cuộc. Hãy gắn bó với gia đình, chỉ có gia đình mới đủ yêu thương để che chở cho anh trước búa rìu dư luận. Tuy không yêu anh đủ để chúc anh mạnh khỏe nhưng nhiều người cũng thành tâm cầu cho anh được thanh thản với thời gian còn lại.
Còn thanh thản cách nào thì tùy vào các đồng chí của anh. Họ đã vượt ra khỏi thượng đế và do đó họ chính họ là người định đoạt cho số phận của anh. Đừng buồn, anh Thanh và những anh khác nhé

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét