Ngày 2 tháng 3 năm 2012
Kính gửi: Bauxite Việt Nam
Tôi là Trần Văn Huỳnh, cha của tù nhân lương tâm Trần Huỳnh Duy Thức.
Tôi vừa nhận được thư trả lời của Tổng vụ Đối ngoại Châu Âu (EEAS, giống như một bộ ngoại giao) về bức thư tôi đã gửi đến cơ quan này cùng với các lãnh đạo và tổ chức khác của Liên minh Châu Âu (EU) hôm 5/2/2012 nhằm cải thiện nhân quyền tại Việt Nam. Tổng vụ trưởng của EEAS vừa có chuyến làm việc tại Hà Nội ngày 29 tháng 2 với Bộ Ngoại giao và Chủ tịch Quốc hội Việt Nam.
Tôi đã dịch toàn văn bức thư phúc đáp nói trên ra tiếng Việt. Xin chuyển đến Bauxite Việt Nam tin vui này và đề nghị Bauxite Việt Nam giúp phổ biến để khích lệ tinh thần cho mọi người.
Trước đó, hôm 15/2/2012 tôi cũng đã nhận được thư thông báo từ bà Thủ tướng Đan Mạch – nước đang giữ vai trò chủ tịch EU – rằng bức thư đề nghị EU hỗ trợ cải thiện nhân quyền mà tôi gửi đến bà (vào ngày 5/2/2012 như nói trên) đã được chuyển cho Bộ Ngoại giao Đan Mạch xem xét. Có thể xem nguyên văn bức thư này và bức thư phúc đáp nói trên của EEAS bằng tiếng Anh tại đây. Ngày 4 đến 7 tháng 3 tới, Chủ tịch Quốc hội Đan Mạch sẽ thăm chính thức Việt Nam. Tôi tin rằng họ sẽ đề cập đến nguyện vọng của chúng ta về cải thiện nhân quyền cho Việt Nam.
Tôi xin thành thật cảm ơn Bauxite Việt Nam đã ủng hộ cho công cuộc đấu tranh vì một Việt Nam dân chủ và thịnh vượng. Nhờ sự ủng hộ này mà chúng ta đã có được kết quả khích lệ ban đầu này.
Kính chào Bauxite Việt Nam.
Trần Văn Huỳnh
Cách mạng tư hữu
Thuỳ Linh
Trong Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản, chính K. Marx đã viết “Người cộng sản có thể thâu tóm lý thuyết của mình qua một câu duy nhất : Bãi bỏ quyền tư hữu” (K. Marx – Manifeste du Parti communiste – trang 43 – Edition www. Librio.net – 2005). Như vậy, chủ trương Bãi bỏ quyền Tư hữu chính là xương sống của chủ nghĩa Marx. Nhưng cả về lý thuyết cũng như trên thực tế đều chứng minh QUYỀN TƯ HỮU là yếu tố nằm trong bản thể và xã hội loài người và xa hơn, là cả ở động vật bậc cao. Cho nên, chống lại bản thể đó khác nào húc đầu vào núi Thái Sơn và chắc chắn thất bại. Bản thể thì không thể tiêu diệt, mà chỉ có thể làm sao để cho bản thể được đáp ứng một cách văn minh. Đói thì ăn, nhưng ăn sao cho ra người, chứ không phải theo kiểu luật rừng kiểu thú vật, mạnh được yếu thua. Một vấn đề căn bản như vậy tất nhiên phải được các nhà khoa học khắp năm châu cày xới rất kỹ, đến nay vấn đề đã trở nên rất dễ hiểu, chẳng tin mời các bạn đọc bài “Cách mạng tư hữu” sau đây của Thuỳ Linh, rất thuyết phục mà chẳng cần viện dẫn sách vở cao siêu gì. Cũng như Thuỳ Linh, 5 năm trước đây một tác giả khác đã viết trên trang Talawas ‘Người cộng sản có thể thâu tóm lý thuyết của mình trong một câu duy nhất: Bãi bỏ quyền tư hữu!’. Nhưng bỏ tư hữu thì làm gì có Kinh tế thị trường? Nay chấp nhận Kinh tế thị trường thì phải chấp nhận tư hữu, vậy đối chiếu với câu duy nhất nói trên thì hết chủ nghĩa Mác rồi còn gì?”. Dù tiếp cận từ vấn đề nông dân hay từ kinh tế thị trường, đều thấy chủ trương Bãi bỏ quyền tư hữu quả thực không còn chỗ đứng!. Thế là một câu hỏi khác phải đặt ra: Chân lý đã hiển nhiên, sao chính quyền tiếp tục chống tư hữu, điều này là “vì dân” hay “vì quan”? Nay nước CHXHCNVN chúng ta tiếp tục chủ trương công hữu hoá đất đai do nhà nước thống nhất quản lý chính là thực hiện cái điều căn bản nhất của chủ nghĩa Marx là “Bãi bỏ Tư hữu”, vậy chẳng hiểu sao lại có ý kiến bảo chính sách của Việt Nam hiện nay “không liên quan gì” đến chủ nghĩa Marx, cứ làm như Đảng ta không chịu đọc và làm theo hòn đá tảng của Marx, thật vô lý. Trong đoạn kết tác giả Thuỳ Linh lại trở về với Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản nhưng cập nhật với vụ Đoàn Văn Vươn để chứng minh rằng “Những người vô sản như anh em anh Đoàn Văn Vươn thực chất làm đúng như lời tuyên ngôn (Cộng sản) này.” Như vậy Đoàn Văn Vươn đang lặp lại động tác của những người vô sản cách mạng hồi còn mồ ma cụ Marx, anh chính là đệ tử chân truyền của Marx hoặc học trò xuất sắc của Marx, chẳng lẽ lại bị những người “Mác-xít” (cũng xuất sắc) bỏ tù? Lại cũng vô lý! Hay là, chẳng phải lỗi của anh Vươn, cũng chẳng phải lỗi của nhà nước mà do con đường “Cách mạng” của ta có lỗi thiết kế nên con tàu cứ chạy vòng tròn, đi chán lại về chốn cũ? Cứ cho là như thế, thì “sai đâu sửa đó” , sai hệ thống thì sửa hệ thống, lo gì? Hà Sĩ Phu |
Thuốc đắng dã tật
Tương Lai
Ai cũng biết vậy. Và để khắc phục chuyện sợ đắng, người ta tìm cách bọc đường viên thuốc. Thành ra, người sợ đắng chỉ nhấm nháp chất ngọt và nhè chất đắng ra. Vì thế mới có chuyện: “Thực trạng đã nặng lắm rồi, như căn bệnh ung thư. Thực ra, thực trạng này Đảng đã thường xuyên ngăn chặn nhưng làm không đến nơi đến chốn khiến căn bệnh ngày càng trở nên trầm trọng”* như một vị nguyên Tổng Bí thư của Đảng vừa chỉ ra. Ung thư mà đã di căn thì thật nan giải!
Hai thế kỷ trước đây, Nguyễn Lộ Trạch, trong Thời vụ sách đã day dứt cảnh báo: “Hiện nay thời thế như cục ung thư lớn. Trị thì không có phương thuật. Không trị chăng? Thì không thể cam ngồi mà ngó”! “Dường như” lịch sử lặp lại, nhưng trên một vòng xoáy trôn ốc. Mà vì vậy, “phương thuật” cũng phải có một tầm vóc mới mang tính thời đại. Đó là thời đại của cách mạng thông tin với nền kinh tế tri thức và những biến động khó lường rất khó tiên liệu. Câu hỏi đặt ra là “phương thuật” hiệu nghiệm vào lúc này là gì đây?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét