Bài đăng phổ biến

Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2012

Anh Nguyễn Chí Đức ra khỏi Đảng Cộng Sản VN

Mặc Lâm, biên tập viên RFA
Thêm một đảng viên trẻ tuổi công khai tuyên bố rời khỏi hàng ngũ của Đảng Cộng Sản VN.
Photo courtesy of nguyenxuandien's blog Anh Nguyễn Chí Đức (áo carô cam, bìa phải) đang trò chuyện cùng bạn bè.
Đó là anh Nguyễn Chí Đức, người nổi tiếng vì bị công an Hà Nội đạp vào mặt khi đi biểu tình chống Trung Quốc vào năm ngoái. Mặc Lâm phỏng vấn anh để tìm hiểu thêm căn nguyên khiến anh từ bỏ lý tưởng mà anh theo từ bấy lâu nay. Trước tiên anh cho biết:
Anh Nguyễn Chí Đức : Tôi phải đính chính đối với RFA là tôi không phải từ bỏ đảng mà chỉ xin ra khỏi đảng thôi. Trước khi mình vào thì mình có làm đơn, bây giờ mình cũng đúng thủ tục thì mình xin ra. Nhưng mà trước khi ra thì tuần trước chi bộ cũng làm việc với tôi để hỏi thăm tôi nguyện vọng về một vấn đề khác, nhân tiện tôi cũng trình bày là tôi muốn ra khỏi đảng. Tôi cũng trình bày sơ lược quan điểm của tôi tại sao tôi lại ra khỏi đảng mà trong khi đang yên lành lại xin ra.

Tôi cũng xin trình bày với quý đài RFA rằng đó là một quá trình dài của tôi chứ không đơn thuần là một quyết định nhất thời, mà điều chắc chắn là không phải do bất mãn vì công việc hay vì một xích mích nào cả. Tôi vẫn đi làm bình thường, mà thậm chí công việc và sự nghiệp của tôi nó còn thăng tiến hơn. Không đi biểu tình thì sự nghiệp còn thăng tiến hơn, nhưng tất cả là do tư tưởng ban đầu của tôi.
Trước đây trong trường đại học, lúc tuổi còn thanh niên mình thích hoạt động sôi nổi, phong trào. Mục tiêu của tôi là muốn cổ vũ thanh niên sống mạnh mẽ hơn, biết yêu thương mọi người hơn, không chỉ trong nội bộ mình mà đối với cả đồng bào của mình.
Mình thấy nếu mình muốn làm việc đó thì phải ra khỏi đảng thôi vì nếu mình ở trong tổ chức đảng cộng sản thì không làm được những việc mình mong muốn. Tại vì trong tổ chức đảng cộng sản có những ràng buộc bởi luật lệ, điều lệ. Kỷ luật mà! Mình theo tổ chức nào thì phải theo kỷ luật đấy. Mình có cảm giác là mình không hợp thì mình xin ra thôi.
Đó là một quá trình dài của tôi chứ không đơn thuần là một quyết định nhất thời, mà điều chắc chắn là không phải do bất mãn vì công việc hay vì một xích mích nào cả.
Anh Nguyễn Chí Đức
Mặc Lâm : Thưa anh Nguyễn Chí Đức, dư luận trên mạng – đặc biệt là facebook- cho rằng một trong những nguyên nhân khiến anh ra khỏi đảng là do bị cấm đoán biểu tình chống Trung Quốc, anh nghĩ sao về những suy đoán này?
Nguyễn Chí Đức : Sự kiện mà mọi người biết tôi về chuyện biểu tình chống Trung Quốc thì nó cũng chỉ là một phần của người Việt Nam, bất cứ ai có máu dân tộc mạnh mẽ thì phải xuống đường thôi! Không hẳn là một cái gì to tát hay là một cái gì ghê gớm. Thật sự tôi rất buồn là vì sao?
Trong những cuộc biểu tình năm 2012 rất ít người Việt Nam xuống đường. Đó là cái đau lòng nhất của tôi. Những lúc như vậy đáng lẽ phải hàng trăm nghìn người xuống đường cơ. Như người dân Hồng Kông vừa rồi họ phản đối chính quyền trung ương Cộng sản Tàu về chuyện giáo dục đấy! Hàng bao nhiêu là học sinh của dân Hồng Kông xuống đường, trong khi đó Việt Nam bị Trung Quốc lăm le xâm lược mà tinh thần dân tộc Việt Nam lại rất yếu đuối. Đó là điều mà tôi thấy rất là buồn. Chả vui gì cả tại vì thấy trên thực tế bao nhiêu cuộc biểu tình vẫn chỉ từng ấy con người.
Rất là buồn! Mình sống ở thành phố Hà Nội đây thấy dân chúng rất thờ ơ họ chỉ lo chụp giựt, phải nói là sống rất tạm bợ. Kinh tế phát triển thì có thay đổi nhưng mà đời sống tâm hồn có cái gì đó nó xao lãng văn hóa dân tộc. Chẳng hạn bây giờ xã hội sống xô bồ chụp giựt, rất khác cách đây 20 năm. Cách đây 20 năm ngày xưa mình thấy tình nghĩa, có cái gì đấy rất mạnh mẽ và cuộc sống thật thà, còn bây giờ nhiều cái bị xao lãng. Chính quyền phải ý thức về điều đấy.

Vì sao?

Anh Nguyễn Chí Đức. Photo courtesy of nguyenxuandien’sblog
Mặc Lâm : Thưa anh, có người nghĩ rằng cái đạp của công an đối với anh vào năm ngoái vẫn còn hằn sâu trong lòng anh, đó là một nguyên nhân khác khiến anh từ giã đảng, anh nghĩ sao về ý kíên này?
Nguyễn Chí Đức : Nếu người ở xa, ở hải ngoại thì không nói đâu, còn nếu ý kiến đó là từ những người biểu tình mà hiểu thế thì chứng tỏ là họ vẫn chưa hiểu hết về tôi.
Kể cả bây giờ tôi không làm đơn ra khỏi đảng thì tôi vẫn thăng tiến, tại vì mối quan hệ của gia đình tôi có hơi khác tí nên tôi vẫn yên ổn, chả sao cả, kể cả viết blog cũng chả sao. Nhưng mà điều thôi thúc của tôi, căn cốt của tôi là người hoạt động trong đoàn thanh niên. Tôi cũng 36 tuổi rồi mà chả giúp được. Mình vào đảng vì mình nghĩ lý tưởng cộng sản sẽ thúc đẩy tinh thần dân tộc, làm cho đất nước Việt Nam hùng mạnh hơn, cũng như là làm cho mọi vấn đề xã hội nó tốt hơn, nhưng mình thấy có nhiều cái bất cập, chứ không phải vì những chuyện cá nhân đâu.
Lúc đầu tôi còn khuyên công an là đừng để vụ này làm ầm ra không hay. Tôi đã tiên liệu trước rồi nhưng mà về sau chẳng qua là họ làm tôi ức chế là họ đổi sự việc mà tôi đang là nạn nhân thành kẻ chống người thi hành công vụ, thành ra tôi bị ức chế. Cái cú đạp ấy đối với tôi nó chả quan trọng gì cả, nhưng mà cũng là một biến cố thúc đẩy nhanh hơn quá trình mà tôi từ giã đảng mà thôi. Không phải từ bỏ, vì nói từ bỏ thì cũng hơi quá. Ít ra mình cũng làm đúng theo tổ chức là xin ra.
Mặc Lâm : Xin được hỏi anh thêm một câu nữa. Liệu việc từ giã đảng có gây khó khăn cho anh trong việc làm ăn cũng như sinh hoạt tại địa phương mà anh cư ngụ hay không và anh đã tiên đoán là sẽ phải đối phó với vấn đề này như thế nào?
Cái cú đạp ấy đối với tôi nó chả quan trọng gì cả, nhưng mà cũng là một biến cố thúc đẩy nhanh hơn quá trình mà tôi từ giã đảng mà thôi.
Anh Nguyễn Chí Đức
Nguyễn Chí Đức : Cái đấy thì tôi cũng chả để ý, nhưng mà căn bản thì tôi đã nói với tổ chức đảng là tôi muốn ra khỏi đảng nhưng tôi không chống đảng cộng sản. Tất nhiên là những điều tốt thì tôi ủng hộ, những điều nó gây phương hại đến lòng tự tôn dân tộc hay là một điều gì đấy làm hại đất nước thì tôi phản đối trong khả năng của tôi.
Thật ra tôi cũng chỉ là một người bình thường, trong cuộc sống mình không có suy nghĩ sâu như những nhà trí thức hay những nhà học thuật chuyên biệt thì họ có những phản biện khác. Tôi chỉ suy nghĩ đơn giản, thấy cái gì không đúng thì lên tiếng trên mạng, trên internet hay blog. Trong cơ quan thỉnh thoảng có vấn đề gì tôi không đồng ý thì tôi lên tiếng. Tôi lên tiếng nho nhỏ ở góc độ làm việc thôi. Trong họ hàng tôi rất nhiều người theo đảng, bố mẹ tôi dân Thanh Nghệ mà! dân Thanh Nghệ theo đảng rất nhiều. Các bác ấy ở xóm phố tôi thấy họ đều tốt thôi. Mình chả có ý định chống lại tổ chức đảng gì cả.
Mặc Lâm : Xin được cám ơn anh Nguyễn Chí Đức đã giúp chúng tôi thực hiện cuộc phỏng vấn này.
Share This Post(Visited 346 times, 346 visits today)
This entry was posted in Hội luận,phỏng vấn audio & video and tagged , . Bookmark the permalink.

2 Responses to Anh Nguyễn Chí Đức ra khỏi Đảng Cộng Sản VN

avatar HNSG says:
Nguyễn Chí Đức: Đơn xin ra khỏi Đảng – Như lời chia tay buồn một đi không trở lại
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiJljs5Fo9XgmIMJC90GsQLK29EVfg4c3RkIt5gyyFYjI0oPrr7I6uOBOKwJE8k6r8RRrVDLtiUn7-1LDPOrMNH0z0OU6cP2Id9ZQ6UvQz3gSaNotwBtT8Uet1Anz6I9hDeNQCYWeBqrZM/s1600/cd.jpg
Kính gửi: Đảng ủy XXX

Đồng kính gửi: Chi bộ XXX
Tôi tên là: Nguyễn Chí Đức
Sinh ngày: 13/09/1976

Ngày vào đảng: 28/12/2000; chính thức: 28/12/2001

Ngày viết đơn: 13/09/2012; ngày ra khỏi Đảng:?

Nơi kết nạp: Đảng bộ trường Đại học Bách khoa Hà Nội; Nơi ra khỏi đảng:?
Trước khi soạn thảo đơn xin ra khỏi Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN), trong tôi là cả một quá trình dài suy nghĩ nghiêm túc trước khi quyết định. Bởi vì chủ nghĩa Cộng Sản là ý thức về chính trị đầu tiên mà tôi tiếp nhận qua việc được giáo dục trong môi trường XHCN. Ngay từ khi là sinh viên năm thứ nhất của trường Đại học Bách khoa Hà Nội, tôi đã phấn đấu không mệt mỏi cho đến năm cuối mới vinh dự được đứng trong hàng ngũ của ĐCSVN. Mất 4 năm phấn đấu để trở thành người đảng viên thì cũng phải hơn 8 năm (2004) tôi mới dứt khoát viết lá đơn này. Âu cũng là lẽ thông thường trong cuộc sống, khi tuổi trẻ con người ta dành tình cảm, nhiệt huyết cho một lý tưởng vì lý do nào đó mà giã từ không khỏi giằng xé về tư tưởng.
Vì sao lại như vậy?
Bởi vì dòng chảy xã hội không khô cứng như những cuốn sách lý luận giáo điều, thực tế không đẹp như những áng văn thơ mỹ miều ca ngợi chủ nghĩa Mác-Lênin. Có những bất công trong cuộc sống, nghịch lý trong xã hội, mâu thuẫn ngầm giữa một bộ phận không nhỏ các tầng lớp nhân dân với ĐCSVN, mối quan hệ thiếu minh bạch và bất tương xứng giữa ĐCSVN với Đảng Cộng Sản Tàu, các biến động chính trị trên thế giới mà khi quán chiếu theo chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh làm kim chỉ nam “soi đường chỉ lối” khiến tôi phải lấn cấn, có khi hoang mang cực độ.
Hằng năm, theo thông lệ mỗi người đảng viên phải viết bản tự kiểm điểm. Mỗi lần như vậy, tôi đều viết cơ bản giống như nhiều đồng chí khác cho có chiếu lệ. Nhưng có lúc tôi tự hỏi:
Những nỗ lực và thành tựu mà ĐCSVN đã đóng góp cho đất nước Việt Nam như ngày hôm nay phải chăng chỉ đi lại con đường của những người theo chủ nghĩa dân tộc, các đảng phái Quốc Gia khác đã từng lựa chọn trong quá khứ thậm chí trước khi cả ĐCSVN ra đời như trường hợp của nhà cách mạng Phan Bội Châu?
Tại sao trên toàn thế giới ở các quốc gia nếu có đảng Cộng Sản hoạt động thì thực tế cho thấy những đảng này chỉ có chỗ đứng khiêm tốn trên chính trường? Có đảng Cộng Sản nào có khả năng cầm quyền để lập chính phủ mới sau mỗi mùa bầu cử trong hệ thống chính trị có sự ganh đua đảng phái?
Trên đây chỉ là đơn cử một vài suy nghĩ trong quá trình tự nhận thức lại của tôi mà không dám bày tỏ cùng ai. Còn về mặt tổ chức, thời gian gần đây tôi tự nhận thấy mình có những hành động, phát ngôn, bài viết, gặp gỡ một số đối tượng trái với cương lĩnh, điều lệ Đảng. Mặc dù đã được Đảng ủy, chi bộ “giáo dục” và chiếu cố nhưng tôi cảm thấy thực sự mình không còn phù hợp để đứng trong hàng ngũ của ĐCSVN nữa. Nếu sự việc còn tiếp tục kéo dài thì điều đầu tiên tôi tự làm khổ và không sống thành thật với lương tâm của chính mình. Ngoài ra gián tiếp, tôi còn gây rắc rối cho những người xung quanh, những người mà tôi rất quí mến.
Đó là lý do tôi viết lá đơn này!
Tôi rất mong tổ chức Đảng cấp trên xem xét và chấp thuận cho tôi được ra khỏi Đảng Cộng Sản Việt Nam càng sớm càng tốt.
Ban đầu, tôi có ý định nhân việc viết đơn xin ra khỏi ĐCSVN như một hành động “tự sát chính trị” nhằm góp ý nhằm xây dựng, chỉnh đốn Đảng trong tình hình kinh tế Việt Nam rất bết bát, niềm tin của dân chúng dành cho Đảng xuống rất thấp, biểu tình xảy ra tứ tung, bên ngoài thì ngoại bang hăm he đe đọa bờ cõi nhưng xét thấy điều này vượt quá khuôn khổ của một lá đơn xin ra khỏi Đảng. Hơn nữa, trong quá khứ đã có nhiều cựu tướng lãnh, lão thành cách mạng, trí thức tên tuổi có nhiều cống hiến cho chế độ đã viết thư ngỏ/phát biểu nhằm bày tỏ thiện chí xây dựng Đảng nhưng đều hoài công vô ích thì ý kiến của một đảng viên tầm thường như tôi chỉ tổ lố bịch thêm.
Một lần nữa, tôi rất mong tổ chức Đảng cấp trên xem xét cho tôi được ra khỏi Đảng Cộng Sản Việt Nam càng sớm càng tốt dù được chấp thuận hay bị khai trừ cũng được.
Những gì mà tôi được trưởng thành và học hỏi khi sinh hoạt ở các chi bộ Đảng qua các thời kỳ về đức tính kỷ luật, tự giác, bảo mật, tinh thần đồng đội không bao giờ tôi quên. Cũng như không bao giờ tôi quên và phủ nhận những tấm gương tiền bối của ĐCSVN dù nổi tiếng hay bình dân (chủ yếu thời kháng chiến chống Pháp) tuy đi theo chủ nghĩa Mác-Lê nin nhưng động cơ sâu thẳm và đầu tiên là yêu nước Việt Nam, thâm tâm họ cũng mong muốn đất nước được tốt đẹp hơn. Tuổi trẻ của họ rất can đảm dấn thân không hề vụ lợi, sợ hãi ngục tù, phần lớn cuối cuộc đời họ vẫn giữ được đức tính trong sạch, giản dị. Đó là những yếu tố căn bản cho người thanh niên có ý định góp phần cải tạo xã hội, tham gia các hoạt động chính trị nói chung.
Tôi xin chân thành cảm ơn và cũng là lần cuối cùng nói lời cảm ơn tới các đồng chí!
Hà nội, ngày 13 tháng 09 năm 2012
Người làm đơn



(Đã ký tên và gửi đến nơi có thẩm quyền)



Nguyễn Chí Đức

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét