Bài đăng phổ biến

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

TRÒ KHỈ KẾT THÚC NĂM RÕ KHỈ

Trò khỉ kết thúc năm rõ khỉ

Posted by adminbasam on 17/02/2017
17-2-2017
tự viết
tự khen
tự xé
… Hiến pháp
Khỉ cũng phải cười với cái trò khỉ này. Ảnh: internet
Khỉ cũng phải cười với cái trò khỉ này của đảng. Ảnh: internet
Sao có thể cảnh cáo cái đám không còn tồn tại, đồng thời cách chức cái chức đã mất từ lâu? Như vậy thì khác gì xử tử hồn ma, hay thiến cái đã bị hoạn? Giả sử đấy chỉ là thoáng lú lẫn của một trí tuệ già nua đơn độc, thì có thể đổ thừa cho hậu quả khắc nghiệt của thời gian. Đằng này nó lại là sản phẩm trí tuệ tập thể, của bộ sậu mười đầu với tuổi bình quân mới khoảng 59, thậm chí lại còn “được thống nhất rất cao (100% bằng phiếu kín)”. Vậy thì biết đùn đẩy về đâu?

Quyết định quái dị ấy không chỉ thể hiện tầm tư duy, mà còn phản ánh cả thực trạng tệ hại vô vọng của bộ máy cầm quyền. Tham nhũng đã tàn phá đất nước đến mức không thể làm ngơ, nên ít nhất cũng phải diễn màn chống tham nhũng, để xoa dịu lòng dân, cũng để tỏ ra bản thân trong sạch. Có điều, khi rác rưởi đã ngập tràn thiên đình, thì ai còn đủ sạch để đóng vai tẩy uế? Với cơ chế bầu cử bằng phiếu kín và chỉ trúng cử nếu nhận được đa số (trên 50%) phiếu bầu, mà bao kẻ nổi tiếng tham nhũng vẫn vênh vang trên thượng tầng, thì đủ biết đa số guồng máy quyền lực thuộc loài nào. Đương nhiên, cái loài ấy chẳng dại dột đến mức bầu kẻ khác loài làm thủ lĩnh, để rồi sau đó có thể quay ra chống lại loài mình. Vì vậy, đừng ngạc nhiên trước cảnh
Ừ thì chống tham nhũng, nhưng biết chừa ai chống ai bây giờ? Cùng chen chúc trên con thuyền mục ruỗng, bị đè nặng bởi lực cộng hưởng của lòng tham vô đáy. Nếu “tự ta đánh ta” (như Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng từng phân trần với nhóm “đại cử tri” được tuyển chọn ở Quận Ba Đình vào sáng ngày 17/10/2016), thì con thuyền độc tài sẽ tròng trành trên sóng dữ, rồi chìm nghỉm dưới dòng chảy của lịch sử. Vả lại, dù khác băng nhưng vẫn cùng giuộc, nếu ngăn đồng chí ngoạm thì đồng chí cũng chẳng để mình xơi. Nên phải tránh động chạm đám đương chức đương quyền, đương cùng thi đua… tham nhũng. Mà chỉ mó máy vài vị nghỉ hưu – đã tịt đường tham nhũng. Âu cũng là cách kết hợp biểu diễn quyết tâm với trả chút thù xưa. Song ngay cả với hội đã về vườn, thì dũng khí cầm quyền cũng chẳng đủ để vuốt râu hùm. Đành quay ra cắt chút móng của đám tay chân. Và chọn loại đủ nhỏ để dễ vầy vò, nhưng cũng đủ to để gây ấn tượng khi phô diễn. Phải chăng, với bối cảnh nôm na như vậy thì mới lý giải nổi: Tại sao Vũ Huy Hoàng được mặc sức tung hoành thuở đương chức Bộ trưởng, mà lại bị lôi ra làm vật hiến tế lúc mới hạ cánh về hưu? Tất nhiên, khi trên dưới đều quá rõ “lỗi này đâu phải chỉ riêng em”, thì bậc đàn anh thường chỉ vung tay… tẩm quất. Mà vừa tẩm lại vừa run, vừa nhỏ nhẹ: “Thế đã đủ đau chưa?”
Nghĩa là, sau hơn hai tháng rưỡi huy động tư duy và cân nhắc kỹ lưỡng, “hệ thống chính trị”đã tìm được ba chữ “xóa tư cách” để thay cho từ “cách chức” trớ trêu. Song cái thứ thay thế còn tệ gấp bội.
Căn cứ vào đâu mà họ lại hành xử như vậy? Đương nhiên, dư luận lành mạnh tán thành xử lý tội phạm, nhất là những tội phạm lớn, có tầm ảnh hưởng trên toàn quốc. Song chẳng thể đồng tình với cách xử lý bất chấp Hiến pháp và pháp luật. Nếu tôn trọng nguyên tắc “Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật” và “Không ai bị phân biệt đối xử trong đời sống chính trị, dân sự, kinh tế, văn hóa, xã hội”, hiến định tại Điều 16 Hiến pháp 2013, thì bất luận chức nhỏ hay to, đã nghỉ hưu hay đang đương chức, nếu phạm tội thì đều phải đem ra xử lý. Không thể chỉ trị đám tay chân sa cơ, mà làm ngơ đầu sỏ. Không thể chỉ xoáy vào vài lỗi vặt, mà bỏ qua những tội tày đình. Không thể chỉ đào bới vi phạm đã qua, mà nhắm mắt trước những tội ác hiện hữu. Đặc biệt, cơ quan lập pháp và cơ quan hành pháp không thể vượt quyền hạn hiến định, mà lấn át chức năng của cơ quan tư pháp.
Trong số nhiệm vụ và quyền hạn được quy định rõ tại Điều 74 của Hiến pháp 2013, thì Uỷ ban thường vụ Quốc hội không có bất cứ quyền xử lý nào đối với chức danh Bộ trưởng. Mặc dù Khoản 2 Điều 74 cho phép Uỷ ban thường vụ Quốc hội “ra pháp lệnh về những vấn đề được Quốc hội giao”, và đối với trường hợp ông Vũ Huy Hoàng thì Nghị quyết số 33/2016/QH14 của Quốc hội đã giao Ủy ban thường vụ Quốc hội, Chính phủ, các cơ quan bảo vệ pháp luật tiếp tục làm rõ và xử lý theo quy định của pháp luật, nhưng chẳng hề tồn tại quy định nào của pháp luật cho phép Ủy ban thường vụ Quốc hội và Chính phủ “xóa tư cách nguyên Bộ trưởng”. Ngay cả bản thân Quốc hội, với nhiệm vụ và quyền hạn được quy định tại Điều 70 của Hiến pháp 2013, cũng chỉ được “phê chuẩn đề nghị bổ nhiệm, miễn nhiệm, cách chức… Bộ trưởng”. Còn Thủ tướng Chính phủ, với nhiệm vụ và quyền hạn được quy định tại Điều 98 của Hiến pháp 2013, thì chỉ được phép “trình Quốc hội phê chuẩn đề nghị bổ nhiệm, miễn nhiệm, cách chức… Bộ trưởng”. Hiển nhiên, Bộ trưởng được đề cập phải thuộc nhiệm kỳ của Quốc hội và Thủ tướng Chính phủ đương nhiệm. Chứ Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc không thể trình Quốc hội thời Chủ tịch Nguyễn Thị Kim Ngân bổ nhiệm, hay miễn nhiệm, hay cách chức Bộ trưởng trong Chính phủ thời Thủ tướng Võ Văn Kiệt.
Như vậy, Hiến pháp 2013 không cho phép Uỷ ban thường vụ Quốc hội hay Thủ tướng Chính phủ đương nhiệm đứng ra cách chức hay xóa tư cách Bộ trưởng thuộc nhiệm kỳ trước, thường được gọi là nguyên Bộ trưởng. Do đó, Nghị quyết số 344/NQ-UBTVQH14 của Ủy ban Thường vụ Quốc hội và Quyết định số 106/QĐ-TTg của Thủ tướng Chính phủ rõ ràng là vi hiến!
Cần khẳng định rằng: Khi Hiến pháp đã quy định rõ nhiệm vụ và quyền hạn của tổ chức hay cá nhân nào đó, thì luật và các văn bản dưới luật không được phép vi hiến, bằng cách nới rộng hay thu hẹp phạm vi quyền hạn hiến định ấy. Vì vậy, không thể đem bất cứ văn bản pháp lý nào khác để biện hộ cho sự vi hiến của Nghị quyết số 344/NQ-UBTVQH14 và Quyết định số 106/QĐ-TTg.
Phần lớn các tác giả của hai quyết định vi hiến ấy vốn là Đại biểu Quốc hội Khóa XIII, tức là đã từng trực tiếp tham gia chỉnh sửa dự thảo và thông qua Hiến pháp 2013. Do đó, họ không thể viện cớ là chưa có thời gian đọc Hiến pháp. Vậy thì tại sao lại làm trái Hiến pháp? Nếu đã đọc rồi nhưng không hiểu, thì trình độ ấy có xứng đáng để tham gia cơ quan lập pháp, hoặc điều hành cơ quan hành pháp hay không? Và Uỷ ban thường vụ Quốc hội có xứng đáng với nhiệm vụ “giải thích Hiến pháp…” (được quy định tại Khoản 2 Điều 74 Hiến pháp 2013) hay không? Còn nếu đã hiểu mà vẫn cố tình vi phạm Hiến pháp, thì căn cứ vào Điều 46 Hiến pháp 2013 (Công dân có nghĩa vụ tuân theo Hiến pháp và pháp luật), họ có xứng đáng là công dân CHXHCN Việt Nam hay không? Và Uỷ ban thường vụ Quốc hội có xứng đáng với nhiệm vụ “giám sát việc thi hành Hiến pháp…” (được quy định tại Khoản 3 Điều 74 Hiến pháp 2013) hay không?
Phải chăng, chỉ dùng để hù dọa và áp bức dân chúng, chứ bản thân thế lực cầm quyền hiểu rõ hơn ai hết Hiến pháp CHXHCN Việt Nam có đáng được tôn trọng hay không, nên họ mới ngang nhiên chà đạp Hiến pháp dưới nhiều hình thức khác nhau? Một trong những hành vi vi hiến đặc trưng của bộ sậu chóp bu là cố tình trì hoãn, không chịu ban hành các luật tương ứng, nhằm ngăn cản công dân thực hiện các quyền cơ bản được hiến định tại Điều 25 Hiến pháp 2013, đó là “quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình”. Vậy là họ tự viết,tự khen, rồi tự xé. Cái thứ bị bản thân tác giả cư xử như vậy có xứng đáng với tên gọiHiến pháp hay không?
Trớ trêu thay, khi xóa tư cách Bộ trưởng Bộ Công Thương nhiệm kỳ 2011 – 2016 đối với ông Vũ Huy Hoàng, thì cũng xóa cả hiệu lực của các văn bản mà ông ta đã ký trong nhiệm kỳ 2011 – 2016 với tư cách Bộ trưởng Bộ Công Thương. Đồng thời cũngxóa cả trách nhiệm về các sai lầm hay tội lỗi mà ông ta đã phạm phải trong nhiệm kỳ 2011 – 2016 trên tư cách Bộ trưởng Bộ Công Thương. Tương tự như trường hợp nhận tiền của người vi phạm giao thông, chỉ có thể coi đó là hành vi nhận hối lộ nếu người nhận tiền có tư cách cảnh sát và có nhiệm vụ kiểm soát giao thông. Ngược lại, không thể quy tội nhận hối lộ nếu người nhận tiền không có tư cách cảnh sát, mà chỉ là một gã ăn xin lơ ngơ, lại bị ai đó nhân danh tổ chức chụp lên một bộ quân phục cảnh sát, để hù dọa khách qua đường (giống như nông dân dựng bù nhìn để dọa và xua đuổi chim chóc trên đồng lúa). Đương nhiên, được cho tiền thì ăn xin có quyền nhận, mà không thể bị quy tội.
Có thể tập thể tác giả sẽ cãi, rằng chúng tôi không “xóa tư cách Bộ trưởng”, mà chỉ “xóa tư cách nguyên Bộ trưởng”. Để làm gì? Để đương sự không được hưởng tiếp những bổng lộc dành cho nguyên Bộ trưởng” và không còn cơ hội xướng danh nguyên Bộ trưởng”.
Đừng cố cãi như vậy! Ngoài nhiệm kỳ 2011 – 2016 thì Vũ Huy Hoàng còn là Bộ trưởng Bộ Công Thương nhiệm kỳ 2007 – 2011. Nên dù đã bị Ủy ban Thường vụ Quốc hội và Thủ tướng Chính phủ “xóa tư cách nguyên Bộ trưởng Bộ Công Thương nhiệm kỳ 2011 – 2016”một cách vi hiến, thì ông Vũ Huy Hoàng vẫn còn giữ trọn tư cách nguyên Bộ trưởng Bộ Công Thương nhiệm kỳ 2007 – 2011. Và vì vậy vẫn có quyền hưởng mọi bổng lộc của nguyên Bộ trưởng và lấp ló đó đây với tư cách nguyên Bộ trưởng.
Dõng dạc tuyên bố “xóa tư cách nguyên Bộ trưởng” của ông Vũ Huy Hoàng. Nhưng trên thực tế lại không hề “xóa tư cách nguyên Bộ trưởng” của ổng. Diễn trò gì kì vậy?
Ban Bí thư Trung ương ĐCSVN xuất chiêu. Rồi Ủy ban Thường vụ Quốc hội và Thủ tướng Chính phủ CHXHCN Việt Nam cùng tung chưởng. Nói theo mốt đại ngôn của chính giới, thì đãhuy động cả hệ thống chính trị vào cuộc“. Nhưng chỉ để diễn trò… vi hiến.
Vì sao? Chẳng lẽ chỉ trò khỉ mới xứng đáng kết thúc năm rõ khỉ hay sao?
Hà Nội, ngày 27/1/2017, tức 30 tháng Chạp năm con Khỉ
Ghi chú: Bài này được công bố trên homepage ngày 17/2/2017 (ngày mà 38 năm trướcTrung Quốc bất ngờ tấn công 6 tỉnh phía Bắc của Việt Nam), sau khi người viết trực tiếp chứng kiến cảnh chà đạp Hiến pháp, cản phá và bắt bớ người dân đến thắp hương tại Tượng đài Lý Thái Tổ (Quận Hoàn Kiếm, Hà Nội) để tưởng niệm đồng bào và chiến sĩ đã ngã xuống trong cuộc chiến tranh ở biên giới phía Bắc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét