ĐCSTQ rốt cuộc muốn làm gì? (P2): Nhồi nhét văn hóa ĐCSTQ
LỊCH SỬ 5000 NĂM CỦA TRUNG HOA ĐÃ ẢNH HƯỞNG SÂU SẮC ĐẾN VIỆT NAM VÌ ĐẶC THÙ VỊ TRÍ ĐỊA LÝ. VÌ VẬY, CON ĐƯỜNG LỊCH SỬ MÀ DÂN TỘC TRUNG HOA TRẢI QUA, CÙNG ĐỊNH HƯỚNG TƯƠNG LAI CỦA ĐẤT NƯỚC NÀY LÀ CÓ QUAN HỆ CHẶT CHẼ ĐẾN VẬN MỆNH VÀ TƯƠNG LAI CỦA DÂN TỘC VIỆT.
TÓM TẮT KỲ TRƯỚC
Văn hóa truyền thống Trung Hoa với sự đề cao những đức tính tốt đẹp được truyền thừa qua bao triều đại giúp giữ nhân tâm hướng thiện, xã hội ổn định, chuẩn mực đạo đức thăng hoa. Đó là ‘cái gai’ trong bước đường phát triển và nhồi nhét các thứ lý luận du nhập từ Tây phương với quan niệm con người tiến hóa từ động vật và cần đấu tranh với nhau để có thể sinh tồn… Do đó, để có thể thay đổi lý niệm sống vốn đã ăn sâu vào tiềm thức của dân tộc Trung Hoa, điều ĐCSTQ cần làm là phá hoại và tiêu diệt tất cả những gì thuộc về xã hội truyền thống, sau đó dùng bạo lực cưỡng chế nhồi nhét một bộ lý luận mới của Đảng vào và tạo ra một lớp người Trung Quốc hoàn toàn mới, với tư tưởng biến dị như ngày nay…
–**–
NHỒI NHÉT VĂN HÓA ĐCSTQ
Trong khi phá hủy văn hóa truyền thống, ĐCSTQ cũng đồng thời âm thầm thiết lập “văn hóa ĐCSTQ” của nó thông qua các cuộc vận động chính trị liên tiếp. Văn hóa ĐCSTQ đã biến đổi thế hệ cũ, đầu độc thế hệ trẻ và cũng gây ảnh hưởng đối với trẻ nhỏ. Ảnh hưởng của nó là cực kỳ sâu rộng. Thậm chí khi nhiều người cố gắng vạch trần bản chất tà ác của ĐCSTQ, họ cũng không thể tránh được việc sử dụng cách phân biệt tốt xấu, cách phân tích, và những từ ngữ do ĐCSTQ tạo ra, và không tránh được việc mang theo dấu ấn của văn hóa ĐCSTQ.
ĐẶC ĐIỂM CỦA VĂN HÓA ĐCSTQ
Văn hóa ĐCSTQ không chỉ mang bản chất tà ác của hệ tư tưởng mà ĐCSTQ kế thừa, mà còn kết hợp nhuần nhuyễn bạo lực cách mạng và triết học đấu tranh xuất phát từ tuyên truyền với tất cả các nhân tố tiêu cực xuất hiện trong xã hội quân chủ Trung Quốc. Những nhân tố tiêu cực đó bao gồm sự tranh giành quyền lực trong nội bộ hoàng tộc, thành lập bè cánh để theo đuổi các quyền lợi ích kỷ, dùng âm mưu và thủ đoạn chính trị bẩn thỉu để làm hại người khác. Trong suốt các cuộc đấu tranh của ĐCSTQ để sống sót qua các thập kỷ, đặc tính “giả – ác – đấu” của nó đã được nuôi dưỡng, làm giàu và kế thừa phát triển.
Chế độ chuyên quyền và độc tài là bản chất của văn hóa ĐCSTQ. Xét từ nhiều phương diện khác nhau, đều có thể thấy được thứ văn hóa này có tính sát thương và phá hoại mạnh đến mức độ nào:
Về phương diện thống trị và kiểm soát,
- Nó là thứ văn hóa cô lập – độc quyền duy nhất không có tự do tư tưởng, tự do ngôn luận, tự do liên kết hay tự do tín ngưỡng,
- Là văn hóa khủng bố – hơn 60 năm qua, ĐCSTQ đã liên tục sử dụng khủng bố để trấn áp tâm trí của nhân dân Trung Quốc,
- Văn hóa kiểm soát theo mạng lưới – thông qua các hệ thống đăng ký hộ khẩu hộ tịch, hệ thống tổ dân phố, và hệ thống các chi bộ Đảng ở tất cả các cấp,
- Văn hóa đổ tội – gán nhãn cho bất kỳ thành phần nào gây ảnh hưởng đến quyền lực tuyệt đối của Đảng như “địa chủ”, “giàu có”, “phản động”, “phần tử xấu” và “cánh hữu”.
Về phương diện tuyên truyền,
- Nó là thứ văn hóa chỉ có một tiếng nói duy nhất – tất cả các phương tiện thông tin đại chúng đều được khuấy động lên để hát những lời ca ngợi và đồng loạt nói ủng hộ Đảng.
- Một thứ văn hóa khuyến khích bạo lực – với phát ngôn “thậm chí nếu một nửa dân số có chết, thì nửa còn lại vẫn có thể tái thiết tổ quốc của chúng ta từ đống đổ nát”.
- Một văn hóa kích động lòng thù hận – đẩy mạnh đấu tranh giai cấp.
- Một thứ văn hóa lừa đảo và dối trá, một thứ văn hóa tẩy não, một thứ văn hóa nịnh hót và cũng là văn hóa ngạo mạn.
Về phương diện quan hệ cá nhân,
- Nó là một thứ văn hóa đố kỵ – mọi người ghen tị với những ai có khả năng hơn và với những ai giàu có hơn.
- Một thứ văn hóa khiến mọi người dẫm đạp lên nhau – do ĐCSTQ luôn khuyến khích “đấu tranh trước mặt và tố cáo sau lưng”.
Nó còn là thứ văn hóa biến con người thành những cỗ máy, một thứ văn hóa đảo lộn đúng sai, văn hóa tự tẩy não và phục tùng vô điều kiện, và văn hóa bảo vệ vị trí của kẻ nịnh bợ.
Thông qua việc truyền bá thứ văn hóa mang các đặc điểm này, ĐCSTQ đã tạo nên những con người với nhân tâm không thể khống chế được nữa, khiến cho dân tộc Trung Hoa đối diện với nguy cơ còn đáng sợ hơn bao giờ hết.
VĂN HÓA ĐCSTQ THAY THẾ VĂN HÓA TRUYỀN THỐNG
Trong suốt hơn 80 năm tồn tại của mình, ĐCSTQ đã không ngừng phá hủy văn hóa truyền thống bằng vu khống, chiến tranh, lừa dối, độc tài, giết chóc và khủng bố. Từ bi và nhân ái bị Đảng thay bằng thù hận và đấu tranh. Thuận Trời thuận Đất thuận Tự nhiên bị Đảng thay bằng tự cao tự đại ‘đấu trời đấu đất’. Nhân tố đạo đức xã hội cũng như các nhân tố sinh thái đã vì thế mà bị Đảng phá sạch, dẫn đến khủng hoảng trầm trọng cho dân tộc Trung Hoa cũng như nhân loại hôm nay.
Đạo gia chú trọng “chân”, Phật gia lấy tu “thiện” làm căn bản, Khổng Tử chủ trương “nhân” và “tín”. Mà lịch sử của ĐCSTQ chính là lịch sử thay thế những điều đó bằng “giả – ác – đấu”. Từ bản chất mà nói, bất kỳ nhân tính tốt đẹp đều là chướng ngại cho sự thống trị của Đảng, cho đến lúc ĐCSTQ phát minh ra một hàm nghĩa phụ diện của từ vựng “nhân tính luận”. Đảng viên ĐCSTQ yêu cầu có “đảng tính” áp chế và thay thế “nhân tính”, đối với một người bình thường mà nói, “nhân tính” cũng là biểu hiện của cách mạng không triệt để.
Trung tâm của văn hóa Nho gia là luân lý gia đình, điều mà đạo đức gia đình quan tâm là tình thân, là nhân ái. Trong tuyên truyền của Đảng, thì là lấy cảm tình giai cấp mà thay thế tình thân và tình bạn. Quan hệ với nhau trở thành “đồng chí”, tức là thành một thành viên trong đại gia đình cách mạng, ngược lại tức là đối tượng kiên quyết bị trấn áp. Là “đồng chí” hay là “kẻ địch”, đơn giản là hết thảy quan hệ xã hội phân thành quan hệ nhị nguyên đối lập, vượt trên cả quan hệ thân nhân hoặc trên cả quan hệ bằng hữu. Trong khi đấu tranh giai cấp nếu cần thì cha con không nhìn nhau, vợ chồng xem nhau như thù địch, kiểm điểm, phê bình đấu tố, đánh tàn nhẫn người thân yêu của mình được coi là biểu thị tính giai cấp mạnh hơn cả nhân tính, hướng về Đảng biểu thị sự trung thành phụng hiến.
Tuyên truyền văn nghệ của ĐCSTQ, đã từng giương cao cờ hiệu lớn “chủ nghĩa cấm dục” (tiết chế dục vọng), phủ định ái tình, phủ định gia đình. Nhưng hơn mười năm gần đây ĐCSTQ đã từ “chủ nghĩa cấm dục” mà quay ngoắt 180 độ, biến thành khích lệ “chủ nghĩa túng dục” (phóng túng dục vọng), khuyến khích con người chìm đắm trụy lạc trong cờ bạc ma túy, tình một đêm, bao tình nhân. Điều này cũng chính là nhằm thay thế đạo đức con người bằng dục vọng, khiến đạo đức tiêu tán trong khi thỏa sức hưởng lạc.
Đáng sợ hơn, ĐCSTQ không ngừng lặp lại khẩu hiệu tuyên truyền “Cắn kẻ thù, cắn hận thù, nhai nát thật mạnh kẻ thù mà nuốt xuống...” trên khắp Trung Quốc. Thù hận là một động lực xuyên suốt bao trùm trong các loại vận động quần chúng của ĐCSTQ. Những giá trị phổ quát của nhân loại bao đời nay như đồng cảm, tình yêu thương, thiện lương, v.v.. bị thay thế bằng tình cảm đấu tranh giai cấp, quần ngư tranh thực, kẻ mạnh sinh tồn… Theo nguyên tắc này, đúng và sai, thiện và ác đều không quan trọng, điều quan trọng là không từ thủ đoạn nào để giành chiến thắng trong cạnh tranh, dù là quan trường, thương trường hay tình trường.
Một điều không thể nhắc tới, chính là thuyết vô Thần của ĐCSTQ khiến con người ta không còn tin vào Thần, khiến cho thể hệ giá trị xã hội truyền thống vốn có mất đi chỗ dựa, từ đó dẫn tới toàn xã hội trượt xuống vũng bùn của chủ nghĩa vật chất, chủ nghĩa túng dục.
Nhưng mặt khác, bên cạnh việc xóa bỏ Thần linh chân chính trong tâm trí người dân, ĐCSTQ lại tạo ra một bộ những thứ đối ứng của riêng Đảng và bắt người dân phụng thờ. Tôn giáo có nhà thờ, ĐCSTQ có các cấp ủy đảng. Tôn giáo có giáo lý, ĐCSTQ có ý thức của Mao Trạch Đông, lý luận của Đặng Tiểu Bình, học thuyết của Giang Trạch Dân. Tôn giáo có lễ quy y, ĐCSTQ có lễ tuyên thệ trung thành phụng hiến cho Đảng. Tôn giáo có linh mục, ĐCSTQ có bí thư Đảng. Tôn giáo có Thần, Phật, ĐCSTQ có Mao Trạch Đông. Tôn giáo có kinh sách, ĐCSTQ có Mao quyển (sách Đỏ), có học tập thấm nhuần chỉ đạo. Tôn giáo có nghi lễ, ĐCSTQ có nhảy “điệu trung thành” và “xin ý kiến chỉ đạo của đảng vào buổi sáng và báo cáo với đảng vào buổi tối”…
Đến nay, những người sống trong văn hóa ĐCSTQ, thậm chí còn không biết rằng suy nghĩ, tư tưởng, hành xử của mình đã bị nhuốm văn hóa ĐCSTQ biến dị nhường nào.
CON NGƯỜI SAU KHI THẤM NHUẦN VĂN HÓA ĐCSTQ
Sau mấy chục năm chịu ảnh hưởng của văn hóa ĐCSTQ và bị cắt đứt mạch truyền thừa của văn hóa truyền thống, rất nhiều người Trung Quốc ngày nay không biết đến những giá trị truyền thống thực sự là thế nào, họ trở thành những người bất chân, bất tín, bất thiện, vô đức, vô mỹ và thậm chí là vô lại.
1. Bất chân
Làm người lấy sự chân thành làm gốc. ĐCSTQ dựa vào bạo lực và dối trá để duy trì thống trị, nói dối đó là tố chất tất yếu và kỹ năng của quan chức Đảng. Sau cuộc thảm sát Lục Tứ, người phát ngôn tin tức đối diện với câu hỏi của các ký giả trong và ngoài nước, mặt không biến sắc, bình thản đáp: “Không có người nào chết ở quảng trường Thiên An Môn cả”. Mười mấy năm sau, khi ĐCSTQ tận lực quốc gia bức hại Pháp Luân Công, vị phát ngôn viên kia lại nói lớn không chút xấu hổ: “Tình hình nhân quyền của Trung Quốc đang ở vào thời kỳ tốt nhất trong lịch sử”.
Trẻ em từ nhỏ đã được dạy nói dối. Các bài học chính trị, bài học lịch sử, bài tập ngữ văn đầy những lời nói dối, khi làm bài kiểm tra tuyệt đối không cho phép nói khác đi. Sau khi những đứa trẻ này trưởng thành, mở miệng liền nói dối mà không hề có cảm giác tội lỗi. Từ người phát ngôn tin tức của Chính phủ tới các chương trình “phát thanh tin tức”, “phỏng vấn tiêu điểm” của cơ quan truyền thông, từ báo cáo của các cấp quan chức Đảng tới nghiên cứu học thuật về văn học lịch sử, từ lĩnh vực công cộng đến sinh hoạt gia đình, xã hội Trung Quốc ngập tràn vô số lời dối trá. Không phải là nói ngoa khi nhận định rằng Trung Quốc đã trở thành một quốc gia nói dối chính hiệu. Người dám nói lời thật việc thật vô cùng hiếm, bị cho là khác người, thậm chí bị tấn công tập thể. Đây là một trong những hậu quả xấu trực tiếp do ĐCSTQ làm bại hoại toàn diện đạo đức xã hội gây ra.
2. Bất tín
“Khủng hoảng thành tín” có lẽ là chủ đề đạo đức được người Trung Quốc chú ý đến nhất. Do người Trung Quốc bị Đảng nhồi nhét bằng giáo dục về đấu tranh và lừa dối, khiến quần thể rộng lớn nhân dân trong tâm luôn phong bế, bảo vệ bản thân. Họ rất khó tin tưởng người khác, tạo thành một loại tâm thái kỳ dị đề phòng người khác, cho rằng thế giới rất nguy hiểm, giữa người với nhau đều là giả dối lừa lọc. Con người xử lý quan hệ giữa người với người đã biến dạng một cách rất khổ rất mệt, không cách nào tự vực dậy, con người bị sóng cuốn theo dòng, khiến xã hội trở nên càng tồi tệ xấu xa hơn.
3. Bất thiện
Người Trung Quốc từ nhỏ đã bị rót vào đầu triết học đấu tranh vô thần luận và mạnh ăn hiếp yếu, tận mắt chứng kiến sự bạo ngược vô đạo và ngang ngược vô lý của chính quyền ĐCSTQ. Sau khi lớn lên tất sẽ sùng bái vũ lực, tư tưởng và hành vi chứa đầy sự thô bạo và công kích. Trong sinh hoạt thường ngày, vì một chút việc vặt mà đánh đập tàn nhẫn đã trở thành tình trạng phổ biến. Người lớn tuổi không thể giải thích được: Người Trung Quốc rốt cuộc làm sao vậy? Tra xét căn nguyên, đây chính là vì ĐCSTQ tôn sùng bạo lực đã lấy nhân tố “hận” đưa vào trong máu người Trung Quốc.
4. Vô đức
Trung Quốc vốn dĩ là một nước coi trọng đạo đức nhất, trong vài nghìn năm thì điều mà tư tưởng Nho gia nhấn mạnh chính là một chữ “Đức”. Cho đến Đại cách mạng Văn hoá, đạo đức truyền thống đã phải chịu phê phán triệt để, mà đạo đức Tây phương lại bị coi là thứ của chủ nghĩa tư bản, càng là phản động, là hư ngụy, cũng cần phải phê phán triệt để. Cuối cùng dẫn đến đạo đức bị khuyết thiếu triệt để.
Trung Quốc không có quy phạm đạo đức đáng tin nữa, còn lại chỉ là triết học đấu tranh, tính giai cấp, nguyên tắc đảng tính. “Bỉ ổi trở thành giấy thông hành của kẻ bỉ ổi, cao quý trở thành chữ khắc mộ của người cao quý”. Những gì là thành tín liêm sỉ, những gì là chính nghĩa lịch thiệp, tất cả đều bị vứt đi hết, Trung Quốc từ đó tiến nhập vào một thời đại vô sỉ, lại thêm chủ nghĩa thực dụng trở nên thịnh hành, chỉ vì lợi, lục đục tranh đấu, tham ô hủ bại, lừa đảo, giết người cướp của, các tệ nạn xã hội thịnh hành, không từ thủ đoạn, không việc ác nào không làm. Cái gọi là đạo đức quan, giá trị quan phổ biến trên thế giới của nhân loại, thì lại có rất nhiều người không tán đồng, thực sự không biết là sẽ còn loạn đến bao giờ, vô sỉ đến lúc nào mới tới đáy cùng.
5. Vô mỹ
Gu thẩm mỹ và thước đo đạo đức của con người có quan hệ mật thiết với nhau. Nhân loại chính thường là thưởng thức chủng loại nghệ thuật tốt đẹp, thuần chính, thiện lương, quang minh. Khi đạo đức con người bị tuột dốc nghiêm trọng, người ta sẽ bắt đầu yêu thích những thứ xấu xa, thậm chí coi những thứ xấu xa là nghệ thuật mà ca tụng. Cái được gọi là nghệ thuật này ngược lại sẽ kéo đạo đức của con người hạ xuống thêm một bước nữa, cuối cùng khiến người ta không còn giống con người nữa.
Xã hội Trung Quốc trong khoảng hai, ba chục năm gần đây, thổi phồng những thứ thấp kém thành thời thượng, coi những thứ xấu ác là nghệ thuật. Trung Quốc có một vị được gọi là nghệ thuật gia ăn thịt xác trẻ con, thân thể trần truồng thoa mật ong khắp người rồi ngồi trong nhà vệ sinh để thu hút ruồi nhặng được gọi là “nghệ thuật hành động”. Rất nhiều người kêu than rằng, Trung Quốc đã tiến nhập vào thời đại xấu xa!
6. Vô lại
Đại Cách mạng Văn hoá cái gì cũng hủy diệt, cái gì cũng không còn nữa, vậy còn lại điều gì đây? Chính là vô lại. Rõ ràng đây là một kiếp nạn lớn chưa từng có trong lịch sử Trung Quốc, là tai nạn cự đại, là phản động đối với văn minh nhân loại, nhưng ĐCSTQ lại lừa gạt nói nó thành “vĩ đại, quang minh, chính xác”.
Sự sa đoạ mà ĐCSTQ gây ra cho người Trung Quốc dường như không có biên giới. Hiện tại rất nhiều người Trung Quốc trống rỗng, đồi bại, buộc lòng dựa vào việc mắng chửi người để duy trì tâm lý cân bằng, dùng lời lẽ thô tục để hả những phẫn uất trong lòng, dùng sự sỉ nhục bản thân để biểu hiện ra cảm giác tồn tại thấp kém. Tình cảnh vài vạn người cùng lúc hô lớn những lời thoá mạ đã trở thành hoàn cảnh thông thường ở trên khán đài sân bóng đá ở Trung Quốc. Các loại từ ngữ sỉ nhục bản thân đã trở thành từ ngữ thông dụng, được dân mạng sử dụng hàng ngày rất nhiều. Người sử dụng ngôn từ thô tục như vậy, thế giới tinh thần của họ thật ra rất dơ bẩn và hoang tàn.
KẾT LUẬN
Hơn 60 năm thấm nhuần tư tưởng văn hóa Đảng, nghe theo và tin theo ĐCSTQ, người dân Trung Hoa hiện tại sẽ có kết cục ra sao? Trong quá trình cố gắng nhất trí với “Đảng”, người ta đã hoàn toàn giết chết sinh mệnh của mình, không còn là bản thân chân chính, giống như cái xác không có linh hồn. Trong quá trình tranh đấu qua lại, bản tính ác của người ta bị phóng đại lên đến mức lớn nhất, đố kỵ, tham lam, tự tư, độc ác trở thành tính cách thường thấy trong cuộc sống của người dân Trung Quốc. Theo đó, những kẻ thắng lợi sống sót qua được trong các cuộc đấu tranh giành quyền lực của Trung Cộng cũng là kẻ bại trận, bởi vì thứ chiến thắng chính là Đảng tính, còn nhân tính của họ, bản ngã thật sự của họ sớm đã chết rồi.
Trong sách “Quản tử” viết: “Lễ nghĩa liêm sỉ, quốc gia phải duy trì được bốn đức tính này; bốn đức tính này mà không được duy trì thì đất nước rơi vào họa diệt vong”. Nếu nền văn hóa của đất nước bị phá hủy hoàn toàn, bản sắc của dân tộc sẽ biến mất cùng với nó, chỉ còn để lại một cái tên trống rỗng cho đất nước. ĐCSTQ đang hủy diệt dân tộc Trung Hoa – Đây không phải là một lời cảnh báo mà là một sự thực.
Đón xem kỳ 3: Giành chính quyền để giết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét