ĐẢNG CỘNG SẢN GIÁN TIẾP THỪA NHẬN HỒ CHÍ MINH LÀ NGƯỜI TRUNG QUỐC. Dương Hoài Linh
Tháng Năm 23, 2019
Trong bài :” Hồ Chí Minh dứt khoát là người Trung Quốc ” cách đây 2 năm tôi có đưa ra 8 nhận định:
https://hoailinhdenver.blogspot.com/…/ho-chi-minh-dut-khoat…
– 1/Chữ viết của Nguyễn Tất Thành và Hồ Chí Minh là khác nhau.
-2/ Chiều cao của Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh là khác nhau.
-3/ Nguyễn Ái Quốc có quan hệ vợ chồng với Tăng Tuyết Minh và Nguyễn Thị Minh Khai nhưng Hồ Chí Minh chẳng đề cập gì tới mối quan hệ này.
– 4/Hồ Quang tức Hồ Chí Minh đến Quế Lâm đi lính cho Tàu lên đến cấp thiếu tá trong Bát Lộ Quân. Đây là trường hợp mà một người thuần Việt không thể làm nổi bởi quân đội Trung Quốc không phải là cái chợ mà một người gốc Việt dù nói giỏi tiếng Trung đến đâu chỉ trong một thời gian ngắn ngủi là lên đến thiếu tá.
– 5/Hồ Chí Minh bị ngồi tù tại Quảng Châu ,Trung Quốc: trong thời gian này nếu ông ta đích thị là Nguyễn Ái Quốc ông ta phải làm thơ trong tù bằng tiếng Việt hoặc tiếng Pháp chứ không thể làm thơ bằng tiếng Hán. Cho dù ông ta biết tiếng Hán giỏi đến đâu ông ta cũng không thể làm “Ngục Trung Nhật Ký” mang đậm phương ngữ ,cách nghĩ của người Khách Gia . Chỉ có người Khách Gia chính tông mới làm được điều đó.
– 6/ Sau khi tiếp quản chính phủ VNDCCH,nếu là Nguyễn Ái Quốc ông ta phải thừa nhận mối quan hệ với Tăng Tuyết Minh, với bà chị Nguyễn Thị Thanh và ông anh cả Nguyễn Sinh Khiêm. Nhưng ông ta không tiếp bà Nguyễn Thị Thanh dù bà này ra đến Hà Nội , chỉ tiếp ông Khiêm có 5 phút trong một căn phòng không đủ ánh sáng. Hà Nội và Nghệ An chỉ cách nhau có mấy trăm cây số nhưng phải đợi đến khi bà Thanh ,ông Khiêm chết tức 12 năm sau (1957) ông ta mới dám về thăm quê sau 52 năm xa cách vì sợ hai người này nhận ra.
-7/Trước khi ông ta chết ông ta viết di chúc bằng thứ chữ viết tượng hình của một người quen viết chữ Hán,dùng từ sai chính tả và sai rất nhiều với cách viết của người Việt.
-8/ Khi ông ta hấp hối y tá trưởng của bệnh viện Trung Quốc Vương Tích Minh đã bay sang và hát cho ông ta nghe một khúc dân ca của quê ông (Trung Quốc) chứ không phải là “điệu ví dặm quê mình” như Trần Hoàn nói láo. Đây là điều mà báo QĐND đã có bài viết rõ ràng làm tang chứng. Không cần nói chuyện ông nghe dân ca quê ông có đúng hay không chỉ cần suy luận là tại sao một y tá Trung Quốc lại bay sang Việt Nam khi một người Việt hấp hối. Không có nguyên nhân giải thích nào thuyết phục để bà ta làm chuyện dư công ấy ngoài việc bà ta biết rất rõ Hồ Chí Minh là người Tàu.
Và nay để củng cố nhân định thứ 8, trên Website của “ditichtulieuphuchutich” đã có bài “Thưong nhớ Chủ tịch Hồ Chí Minh” để củng cố vững chắc nhận định thứ 8. Bài viết này đã tố cáo bản nhạc “Lời Bác dặn trước lúc đi xa” của Trần Hoàn là láo:
Bác muốn nghe một câu hò Huế bởi nước non chia cắt vẫn chưa liền.
Bác muốn nghe một câu hò xứ Nghệ, bởi làng Sen day dứt trong tim.
Bác muốn nghe một đôi khúc dân ca, trước lúc đi xa qua bên kia bầu trời.
Người muốn đem tận vô cùng, bài ca đất nước theo Bác đến mênh mông.
Sau đây là trích một phần bài viết :
“Tháng 8-1969 khi các bác sỹ và nhân viên y tế từ Bắc Kinh đến Hà Nội gặp Chủ tịch Hồ Chí Minh thì bệnh của Người đã rất nặng. Người vẫn lần lượt bắt tay từng người và nói: “Từ trước tới nay tôi luôn đi chữa bệnh ở Trung Quốc và phải nằm một thời gian khá dài tôi rất mong các đồng chí sang. Nếu cần và có thể thì rôi rất muốn sang Trung Quốc!”.
Người hỏi thăm các đồng chí Mao Trạch Đông, Chu Đức, Chu Ân Lai, Người còn hát se sẽ một bài dân ca Trung Quốc. Bác sỹ Lý Bang Kỳ công tác tại Bệnh viện Thủ đô Bắc Kinh vừa mới mổ dạ dày, vết mổ chưa khỏi hẳn, ăn uống chưa được trở lại bình thường nhưng ông vẫn cùng các bác sỹ khác đến Hà Nội để chữa bệnh cho Hồ Chủ tịch. Hồ Chủ tịch đã nắm tay bác sỹ Lý, ân cần thăm hỏi: “Sao đồng chí này gầy thế này! Phải giữ gìn sức khỏe đấy!” mọi người cảm động ứa nước mắt trước sự quan tâm của Hồ Chủ tịch mặc dầu Người đang ốm nặng.
Cứ mỗi lần hơi tỉnh táo, Hồ Chủ tịch lại nói chuyện với những người xung quanh. Bà Vương Tinh Minh, y tá trưởng của Bệnh viện Bắc Kinh kể lại: Vào buổi chiều một ngày cuối tháng 8, Hồ Chủ tịch đang trong trạng thái hôn mê. Các đồng chí trực bên cạnh Người rất lo lắng… bỗng nhiên Người tỉnh lại, mọi người vui mừng…
Hồ Chủ tịch nhìn một lượt mọi người đứng quanh liền nói Người muốn nghe một bài hát Trung Quốc. Bà Vương Tinh Minh nghĩ rằng mặc dầu mình hát không hay nhưng để đáp lại mong ước của Người và vì tình hữu nghị Trung – Việt, mình nên hát. Nghe xong bài hát, Người mỉm cười. Đó là nụ cười cuối cùng của Người, nụ cười chan chứa tình hữu nghị Việt – Trung.”
Như vậy có thể thấy rằng Vương Tích Minh chỉ có thể bay sang Việt Nam hát nhạc Trung Hoa cho Hồ Chí Minh nghe chỉ vì họ Hồ là người Trung Quốc. Nếu ông ta là người Việt Nam thì không ai dư công làm chuyện đó.
Chỉ có điều là khi dân Việt đã bị các chế độ độc tài nhét vào đầu những thứ nói láo nghìn lần thì sự thật dù có xác đáng đến đâu họ cũng sẽ không tin trừ cái chết.
http://ditichhochiminhphuchutich.gov.vn/articledetail.aspx…
https://hoailinhdenver.blogspot.com/…/ho-chi-minh-dut-khoat…
– 1/Chữ viết của Nguyễn Tất Thành và Hồ Chí Minh là khác nhau.
-2/ Chiều cao của Nguyễn Ái Quốc và Hồ Chí Minh là khác nhau.
-3/ Nguyễn Ái Quốc có quan hệ vợ chồng với Tăng Tuyết Minh và Nguyễn Thị Minh Khai nhưng Hồ Chí Minh chẳng đề cập gì tới mối quan hệ này.
– 4/Hồ Quang tức Hồ Chí Minh đến Quế Lâm đi lính cho Tàu lên đến cấp thiếu tá trong Bát Lộ Quân. Đây là trường hợp mà một người thuần Việt không thể làm nổi bởi quân đội Trung Quốc không phải là cái chợ mà một người gốc Việt dù nói giỏi tiếng Trung đến đâu chỉ trong một thời gian ngắn ngủi là lên đến thiếu tá.
– 5/Hồ Chí Minh bị ngồi tù tại Quảng Châu ,Trung Quốc: trong thời gian này nếu ông ta đích thị là Nguyễn Ái Quốc ông ta phải làm thơ trong tù bằng tiếng Việt hoặc tiếng Pháp chứ không thể làm thơ bằng tiếng Hán. Cho dù ông ta biết tiếng Hán giỏi đến đâu ông ta cũng không thể làm “Ngục Trung Nhật Ký” mang đậm phương ngữ ,cách nghĩ của người Khách Gia . Chỉ có người Khách Gia chính tông mới làm được điều đó.
– 6/ Sau khi tiếp quản chính phủ VNDCCH,nếu là Nguyễn Ái Quốc ông ta phải thừa nhận mối quan hệ với Tăng Tuyết Minh, với bà chị Nguyễn Thị Thanh và ông anh cả Nguyễn Sinh Khiêm. Nhưng ông ta không tiếp bà Nguyễn Thị Thanh dù bà này ra đến Hà Nội , chỉ tiếp ông Khiêm có 5 phút trong một căn phòng không đủ ánh sáng. Hà Nội và Nghệ An chỉ cách nhau có mấy trăm cây số nhưng phải đợi đến khi bà Thanh ,ông Khiêm chết tức 12 năm sau (1957) ông ta mới dám về thăm quê sau 52 năm xa cách vì sợ hai người này nhận ra.
-7/Trước khi ông ta chết ông ta viết di chúc bằng thứ chữ viết tượng hình của một người quen viết chữ Hán,dùng từ sai chính tả và sai rất nhiều với cách viết của người Việt.
-8/ Khi ông ta hấp hối y tá trưởng của bệnh viện Trung Quốc Vương Tích Minh đã bay sang và hát cho ông ta nghe một khúc dân ca của quê ông (Trung Quốc) chứ không phải là “điệu ví dặm quê mình” như Trần Hoàn nói láo. Đây là điều mà báo QĐND đã có bài viết rõ ràng làm tang chứng. Không cần nói chuyện ông nghe dân ca quê ông có đúng hay không chỉ cần suy luận là tại sao một y tá Trung Quốc lại bay sang Việt Nam khi một người Việt hấp hối. Không có nguyên nhân giải thích nào thuyết phục để bà ta làm chuyện dư công ấy ngoài việc bà ta biết rất rõ Hồ Chí Minh là người Tàu.
Và nay để củng cố nhân định thứ 8, trên Website của “ditichtulieuphuchutich” đã có bài “Thưong nhớ Chủ tịch Hồ Chí Minh” để củng cố vững chắc nhận định thứ 8. Bài viết này đã tố cáo bản nhạc “Lời Bác dặn trước lúc đi xa” của Trần Hoàn là láo:
Bác muốn nghe một câu hò Huế bởi nước non chia cắt vẫn chưa liền.
Bác muốn nghe một câu hò xứ Nghệ, bởi làng Sen day dứt trong tim.
Bác muốn nghe một đôi khúc dân ca, trước lúc đi xa qua bên kia bầu trời.
Người muốn đem tận vô cùng, bài ca đất nước theo Bác đến mênh mông.
Sau đây là trích một phần bài viết :
“Tháng 8-1969 khi các bác sỹ và nhân viên y tế từ Bắc Kinh đến Hà Nội gặp Chủ tịch Hồ Chí Minh thì bệnh của Người đã rất nặng. Người vẫn lần lượt bắt tay từng người và nói: “Từ trước tới nay tôi luôn đi chữa bệnh ở Trung Quốc và phải nằm một thời gian khá dài tôi rất mong các đồng chí sang. Nếu cần và có thể thì rôi rất muốn sang Trung Quốc!”.
Người hỏi thăm các đồng chí Mao Trạch Đông, Chu Đức, Chu Ân Lai, Người còn hát se sẽ một bài dân ca Trung Quốc. Bác sỹ Lý Bang Kỳ công tác tại Bệnh viện Thủ đô Bắc Kinh vừa mới mổ dạ dày, vết mổ chưa khỏi hẳn, ăn uống chưa được trở lại bình thường nhưng ông vẫn cùng các bác sỹ khác đến Hà Nội để chữa bệnh cho Hồ Chủ tịch. Hồ Chủ tịch đã nắm tay bác sỹ Lý, ân cần thăm hỏi: “Sao đồng chí này gầy thế này! Phải giữ gìn sức khỏe đấy!” mọi người cảm động ứa nước mắt trước sự quan tâm của Hồ Chủ tịch mặc dầu Người đang ốm nặng.
Cứ mỗi lần hơi tỉnh táo, Hồ Chủ tịch lại nói chuyện với những người xung quanh. Bà Vương Tinh Minh, y tá trưởng của Bệnh viện Bắc Kinh kể lại: Vào buổi chiều một ngày cuối tháng 8, Hồ Chủ tịch đang trong trạng thái hôn mê. Các đồng chí trực bên cạnh Người rất lo lắng… bỗng nhiên Người tỉnh lại, mọi người vui mừng…
Hồ Chủ tịch nhìn một lượt mọi người đứng quanh liền nói Người muốn nghe một bài hát Trung Quốc. Bà Vương Tinh Minh nghĩ rằng mặc dầu mình hát không hay nhưng để đáp lại mong ước của Người và vì tình hữu nghị Trung – Việt, mình nên hát. Nghe xong bài hát, Người mỉm cười. Đó là nụ cười cuối cùng của Người, nụ cười chan chứa tình hữu nghị Việt – Trung.”
Như vậy có thể thấy rằng Vương Tích Minh chỉ có thể bay sang Việt Nam hát nhạc Trung Hoa cho Hồ Chí Minh nghe chỉ vì họ Hồ là người Trung Quốc. Nếu ông ta là người Việt Nam thì không ai dư công làm chuyện đó.
Chỉ có điều là khi dân Việt đã bị các chế độ độc tài nhét vào đầu những thứ nói láo nghìn lần thì sự thật dù có xác đáng đến đâu họ cũng sẽ không tin trừ cái chết.
http://ditichhochiminhphuchutich.gov.vn/articledetail.aspx…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét