NHỚ VỀ HÀ NỘI - Thơ Trần Mạnh Hảo
Chùm thơ Nhớ Hà Nội của Trần Mạnh Hảo:
Hà Nội - thu này
cây bàng lề tráitrút linh hồndâng máu trải đường thu
cây hoa sữa lề phảigiọt giọt hoanhỏ lệ khóc sương mù
bổ đề em Hà Nộimùa thunhà toán học Ngô Bảo Châuthấy toàn cừu đi lề phải
cấm lề tráigió heo may không dám ra đườnggió heo may mang hồn Lý Công Uẩngió heo may mồ côi ông cha
Hà Nội vào đại lễhồn cha ông không dám về nhàgiặc đang chiếm bờ cõisao cháu con mở lễ hội ăn mừng ?hàng cây cơm nguội rưng rưng
đám mây màu cháo loãngcấm ăn mày vào phốHà Nội buồnbiết bố thí cho ai ?
bố thí Hồ Gươm lưỡi kiếmbố thí Hồ Tây chim sâm cầmbố thí cốm cho senbố thí sự tử tế cho người ?
Hà Nội giàu hơn Mỹchi bốn tỷ đô la ăn chơigió cồn cào thương bụng đóinước sông Hồng nhoi nhói bỏ đi
Hà Nộinghìn năm Thăng Longgió thu nghèn nghẹn nấc
đêm của những vì sao mùnhững hàng bàng chết giấcnhững vỉa hè đỡ lấy cả mùa thu…
Hà Nội – Sài Gòn mùa thu 2010
T.M.H.
Khi vừa rời lòng mẹ
Con đỏ hoe như một cục bùn non
Có phải mẹ vừa nhặt con lên từ đáy sông Hồng
Mà hạt phù sa bật khóc?
Con mới hiểu biển vì sao khát nước
Triệu năm còn ừng ực uống dòng sông
Vì sao Lạc Long Quân lấy sông Hồng làm đuốc
Soi nước Văn Lang từng bước Tiên Rồng
Con mới hiểu vì sao hạt thóc
Lại mang hình con mắt mỏi mòn trông
Mẹ ru hạt phù sa khó nhọc
Ngủ đi mà hoá cánh đồng
Mẹ đi mót lúa, lúa không hạt nào
Sông Hồng lụt cả ca dao
Con cò bị bão giạt vào lời ru
Tuổi thơ nằm cạnh sông Hồng tôi ngủ
Cỏ chân đê làm gió cứ ong ong
Trong mơ tôi thành Chử Đồng Tử
Thức dậy ra bờ sông vùi người trong cát
Không thấy nàng Tiên Dung
Nhưng tôi đã lấy được sông Hồng
Lấy lại tình yêu chàng Trương Chi đánh mất
Lấy được tiếng đàn có nước mắt cha ông
Đêm tôi học sử trong nhà
Nghe sóng sông Hồng như tay lật sách
Như thể Hai Bà Trưng
Nhảy từ đê tuẫn tiết
Đến nay còn chưa rơi xuống lòng sông…
Hà Nội 1982
T.M.H.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét