Bài đăng phổ biến

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

ĐỐI TƯỢNG CHỐNG ĐẢNG

16/08/2014

ĐỐI TƯỢNG CHỐNG ĐẢNG ???

Nguyễn Đình Ấm
“Đảng và Chính phủ luôn trân trọng biểu dương, khen thưởng xứng đáng với tất cả hoạt động, việc làm của người dân vì mục tiêu yêu nước, bảo vệ chủ quyền quốc gia (TTg NT Dũng).”
 
  
Nhiều người dân quan tâm phản ánh quan điểm công khai trên mạng về các bất cập của Nghị định 258 quy định tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền lợi ích hợp pháp của tổ chức, công dân.
Ngay bản thân tôi, sau khi viết bài "Toàn cảnh bức tranh màu xám của ngành nông nghiệp"  được bạn đọc đón nhận chia sẻ, đặc biệt rất nhiều nhà khoa học, chuyên gia ngành nông nghiệp tại chức cũng như nghỉ hưu công khai đồng tình, đánh giá rất cao, chỉ có ông bộ trưởng Cao Đức Phát và người trong cuộc thì "dẫy như đỉa phải vôi" vì bị vạch áo cho người xem lưng. Rõ chán!
Tôi nhớ mãi Người chỉ dẫn, tâm sự khuyến khích, động viên tôi đi vào con đường viết phản biện xã hội chính là ông Võ Văn Kiệt: "Mày có năng khiếu, trí tuệ nhưng cần nhất là không bao giờ nản chí, luôn giữ cái tâm trong sáng, có chính kiến, vì quyền lợi của dân tộc, của đất nước v.v…"
Tôi cũng chưa thấy có vị lãnh đạo nào lại cầu thị, mở lòng đón nghe, (không có vùng cấm) suy ngẫm các ý kiến tranh luận, phê phán về ý tưởng và các việc làm của mình như ông Sáu Dân. Châm ngôn có câu: "Người hiểu biết thì nói chuyện với anh, người thông thái thì lắng nghe anh".
Tô Văn Trường

Đầu năm, chú Trần Thanh Dung cùng tổ dân phố khuyên tôi:
– Những điều cháu viết là đúng sự thật nhưng họ ghép cháu vào thành phần chống đảng,nhà nước, thôi cháu nên lựa viết thế nào không đi tù thì khổ…
Chú là đại tá quân đội, cán bộ tiền khởi nghĩa đã hơn 80 tuổi nhưng vẫn thông thái, hàng ngày đọc thông tin trên báo Quân đội, Nhân dân và cả báo “lề trái” trên mạng internet, chú cô sống với bà con lối ngõ rất tình cảm, đàng hoàng nên ai cũng quý trọng.
Dạo đó tôi không tin mình được xếp vào danh sách “chống đảng” như chú nói do trước đó vợ, con tôi đã nhờ chú khuyên bảo để tôi không viết lách gì trái ý “cấp trên” sợ tôi phải đi tù nên chắc chú tự nói vậy thôi.
Thế nhưng, cách đây ít lâu hai phóng viên tạp chí HKVN – nơi tôi công tác trước kia - hớt hải đến báo tin: “Anh bị xếp vào danh sách chống đảng rồi.Thôi, tạm nghỉ đi không nguy hiểm lắm đấy. Hôm nay cô L kế toán nói ông X (chồng cô L là tổ trưởng tổ dân phố hay bí thư gì đó ở một tổ dân phố trong quận) đi họp về nói anh bị là thành phần chống đảng rồi, an ninh thông báo để theo dõi…”.
Thảo nào, những ngày gần đây đã mấy lần công an phường đến nhà tôi “thăm sức khỏe”. Trước hôm thằng bộ trưởng ngoại giao TQ Dương Khiết Trì sang HN cậu công an địa bàn vào chơi hỏi lý lịch rồi lan man có vẻ thăm dò xem ngày mai tôi có đi biểu tình không. Cỡ tuần sau cậu ta lại đến hỏi lại các thông tin về lai lịch, quê quán… Đặc biệt nhấn mạnh đến hai đứa con tôi làm gì, ở đâu…(Dù họ có hồ sơ đầy đủ từ lâu) như muốn gửi một thông điệp “ Ông có về quê thì vẫn không thoát và các con của ông cũng liệu hồn đấy!”. Trước đó, nhiều người kể cả bạn bè cũng khuyên bảo tôi, đại khái có ba loại nội dung:
– Cả đời vất vả, bây giờ về hưu rồi, được lúc an nhàn nên tận hưởng, xía vào chuyện chính trị làm gì cho đau đầu…
– Ông chống tham nhũng làm gì, chỉ tổ đảng CS kéo dài sự sống, hãy để nó tha hồ lộng hành tham nhũng thì sẽ chóng mục nát và sụp đổ để dân nhờ.
– Nay đảng nắm toàn bộ quân đội, công an, nhà tù… các ông không làm gì được họ, ngược lại sẽ bị tù đày, ám sát, gia đình tan nát khuynh gia bại sản…
Tôi công nhận những lời khuyên của họ đều là chân thành nhưng có lẽ không thể đồng ý với họ khoản nào.
Đúng, sau 7 năm tôi chôn vùi tuổi thanh xuân ở chiến trường ác liệt rồi về làm báo, học đại học ra trường công tác trong thời bao cấp vô cùng gian khó… nay cuộc sống không đến nỗi nào nhưng tôi không thể an lòng khi đất đai, biển đảo nước tôi cứ bị TQ lấn dần, chúng thâu tóm, khống chế nền kinh tế, tuồn tiền giả, áp dụng mọi biện pháp phá hoại kinh tế, dùng hóa chất tẩm vào mọi thứ đầu độc nòi giống dân tộc tôi. Vừa rồi lại thấy báo TQ đăng tại Thành Đô năm 1990 lãnh đạo VN đã tình nguyện làm khu tự trị của TQ mà không thấy nhà cầm quyền phản ứng gì(?). Tôi không thể ăn ngon, ngủ yên khi bộ máy cầm quyền tham nhũng “nhìn đâu cúng thấy, sờ đâu cũng có… Họ ăn của dân không từ cái gì…”, tham nhũng kiểu “giết mạng người chỉ lấy chiếc mũ lá” không còn tính người, bọn đại gia lưu manh câu kết với bộ máy quyền hành cướp đoạt đất đai, rừng, khoáng sản… làm giàu bất chính sống phè phưỡn trên sự đau khổ của nhân dân tôi… Chỉ có loại người ích kỷ, vô tích sự với dân, với nước mới có thể làm ngơ trước tình cảnh đó, như chính Các Mác cũng nói: “ Chỉ có những con vật mới không nhìn thấy nỗi đau của đồng loại mà quay lưng liếm láp bộ lông của mình…”.
Tôi cũng không thể yên tâm để đảng CS “sa đà thối nát chóng đi đến sụp đổ” để dân ta cũng phải trả giá trong thời gian dài, đặc biệt, để vụ mua bán (nếu có) giang sơn của tổ tiên trở thành sự đã rồi.
Riêng lời khuyên thứ 3 là rất “thiết thực”. Đúng, ai nói trái ý nhà cầm quyền đều được liệt vào phẩn tử phản động, chống đảng, bị theo dõi, khủng bố, ám sát, bắt tù, gia đình con cái bị quấy nhiễu, ám hại…khuynh gia, bại sản… Đó là lý do duy nhất để khoảng 80% người dân VN bên ngoài thì phải cúi đầu trước cường quyền, nhưng trong lòng họ phẫn nộ âm ỷ. Nhà cầm quyền hãy cử người cải trang về các thôn xóm, phường xã, các đám ma chay, cưới hỏi, tiệc tùng, quán sá… gợi đến đảng, chính quyền từ TƯ đến địa phương xem họ nói gì, họ gọi các vị lãnh đạo từ phường, xã đến trung ương là ông, bà… hay ngược?
Nên nhớ sự sợ hãi của con người là có giới hạn.
Riêng tôi (và nhiều người nữa) không thể vì gông cùm, nhà tù, “khuynh gia, bại sản…” mà lại làm ngơ trước cảnh giang sơn mất dần, dân tộc tôi (và cả lãnh đạo đảng CS) bị sỉ nhục để đến lúc sự phẫn nộ của nhân dân trở thành hành động không thể kiếm soát, đất nước tan hoang đắm chìm trong máu và nước mắt rồi làm nô lệ cho ngoại bang…
Chính vì vậy, tôi đã viết bài phản đối vụ cướp đầm của anh em nhà Vươn khi bọn vô lại biết khu đất sắp thành sân bay sẽ được bồi thường số tiền lớn; viết bài phản đối, phanh phui tội ác các đại gia câu kết bộ máy quyền hành cướp nguồn sống duy nhất của dân Văn Giang để làm giàu trên sự đau khổ của người dân…;Tôi vạch trần việc dối trá đưa sân bay Tân Sơn Nhất về Long Thành để hợp lý hóa vụ tham nhũng đất đai khổng lồ ở sân bay Tân Sơn Nhất; phản đối chế độ độc tài vô pháp luật, phản đối nhà cầm quyền bỏ mất dần đất đai hương hỏa tổ tiên, đàn áp những người yêu nước, thương nòi… Tôi không chống đảng, nhà nước chung mà phê phán những cái sai của nhà cầm quyền.
Các cụ ta nói: “Nhân vô thập toàn”, với một đảng độc tài tồn tại gần trăm năm qua không có ai tranh giành, kiểm soát, lãnh đạo không được ai bầu ra… việc nó ngạo mạn, liên tục tích lũy sai lầm, tham nhũng, tội ác thậm chí bán nước (nếu có)… cũng là hợp quy luật và những người có lương tri phải mổ xẻ, phê phán cái sai của nó, làm cho nó thay đổi để dân được làm chủ, đất nước được hùng cường toàn vẹn giang sơn.
Nếu tôi chống độc tài, tham nhũng, lộng hành, đặc quyền, đặc lợi, chống kẻ xâm lược nước tôi… là chống đảng, nhà nước thì chứng tỏ đảng, nhà nước ấy dung dưỡng bảo vệ những thứ đó và làm tay sai cho ngoại bang.
Nếu có tội với một nhà cầm quyền như vậy thì việc gì phải bận tâm?
N.Đ.A.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét