Bài đăng phổ biến

Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

PHẢI LÀM GÌ KHI NHÂN DÂN TRÔNG ĐỢI

 Phải làm gì khi nhân dân trông đợi?

Đăng bởi Eric hwang vào Thứ Hai, ngày 18 tháng 8 năm 2014 | 18.8.14


Bùi Tín

VNTB: Nhà báo Bùi Tín - người vừa trở thành hội viên của Hội Nhà báo độc lập Việt Nam - đã chín chục tuổi. Thế nhưng những bài viết của ông vẫn cồn cào tâm tư khắc khoải về hiện tình và tương lai của dân tộc Việt, về một lối ra không nồi da nấu thịt cho tất cả mọi con dân quốc gia này.

VNTB xin trân trọng chuyển tải những tâm tư gần nhất của Bùi Tín như tâm nguyện của người con xa Tổ quốc hướng đến quê hương. Một vài quan điểm và cách nhìn của ông rất có thể sẽ xa lạ với một số người và gây tranh luận, nhưng xét cho cùng, mọi xã hội dân chủ đều phải bắt nguồn từ căn nguyên thảo luận và phản biện.

Tựa đề bài viết và các tiêu đề phụ do VNTB đặt.

-------------------------------

Phải làm gì khi nhân dân trông đợi?




Chế độ toàn trị độc đảng rất sợ các tổ chức độc lập và đối lập. Độc lập với đảng Cộng sản; đối lập với đảng Cộng sản. Vì họ muốn độc quyền lãnh đạo, một mình một chiếu, nắm trọn cả ba quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp, thêm cả quyền lực thứ tư là quyền tự do ngôn luận.



Ai bắt buộc đất nước phải nằm dưới đảng cộng sản?

Hiện nay Bộ Chính trị đã bắt đầu chuẩn bị cho Đại hội XII của đảng CS. Ban Chấp hành Trung ương đảng đã cử ra ban dự thảo văn kiện đại hội, trong đó quan trọng nhất là bản Báo cáo chính trị của Ban Chấp hành Trung ương khóa XI.

Nếu như có chế độ đa nguyên, đa đảng như các nước dân chủ, chuyện chuẩn bị như trên hoàn toàn là chuyện nội bộ của mỗi đảng, nhưng ở Việt Nam nhân dân cần theo dõi sát sao các hoạt động của đảng CS vì họ tự nhận là lực lượng lãnh đạo duy nhất của đất nước, do đó cương lĩnh, chính sách của đảng CS tác động trực tiếp đến cuộc sống hàng ngày của mỗi người dân, mỗi gia đình, đến vận mệnh của mỗi con người và toàn dân tộc.

Bộ Chính trị đảng CS chủ trương tại Đại hội XII sẽ tổng kết công cuộc Đổi mới trong 30 năm qua. Họ sẽ cố che giấu thất bại nổi bật của đổi mới là đã đổi mới nửa vời, khập khiễng, đổi mới về kinh tế mà bất động về chính trị, vẫn giữ nguyên chế độ toàn trị độc đảng, vẫn một mực không trả lại cho toàn dân quyền tự do lựa chọn người đại diện cho mình.

Không có gì phi lý bằng việc Bộ Chính trị 16 người nắm toàn quyền cai trị đất nước, đóng vai “Ông Vua tập thể” tự phong, tự cho có quyền hành không giới hạn, không hề được bầu bởi lá phiếu cử tri trong xã hội. Tự mình Tổng Bí thư đảng CS tuyên bố Hiến pháp của đất nước phải phụ thuộc và nằm trong khuôn khổ Cương lĩnh của đảng.

Ai bắt buộc đất nước phải nằm dưới sự cai trị của đảng CS? Ai cho phép đảng CS đứng trên Quốc hội dù Quốc hội do đảng CS dựng nên?



Từ “72” đến “61”

Trước Đại hội đảng lần thứ XI cuối năm 2010, một nhóm gần 30 trí thức đã góp ý thẳng thắn, tâm huyết, và bác bỏ bằng lý lẽ chặt chẽ chủ nghĩa Mác - Lênin, chủ nghĩa xã hội mác xít, chế độ độc đảng phi dân chủ, nền kinh tế lấy sở hữu quốc doanh làm chủ đạo. Nhưng lãnh đạo của đảng không chấp nhận một ý kiến nào của các trí thức tinh hoa trung thực ấy, cũng không trả lời một câu nào cho những ý kiến phản biện rất có giá trị ấy, trái lại họ vẫn cưỡng ép Đại hội XII kiên định 4 sai lầm chết người trên đây, thách thức lẽ phải, thách thức trí thức và toàn dân. Ngay sau Đại hội XI, nhóm trí thức nói trên lại họp để khẳng định chính kiến của mình, tiếp tục bác bỏ nội dung nguy hiểm của các văn kiện được Đại hội XI thông qua, nhưng những ý kiến tâm huyết này vẫn bị lãnh đạo coi là vô giá trị, với thái độ cao ngạo trịch thượng cố hữu.

Trong quá trình dự thảo bản Hiến pháp 2013, tập thể 72 trí thức nước ta lại ra Tuyên bố bác bỏ hoàn toàn bản dự thảo do Quốc hội thông qua, và đưa ra một dự thảo khác để toàn dân xem xét. Ngay sau đó bản Tuyên bố được 14.785 người ký tên tán đồng, nhưng không một ý kiến nào được chấp nhận. Bản dự thảo Hiến pháp 2013 cũ vẫn được Quốc hội bỏ phiếu với tỷ lệ 486/488 (2 phiếu trắng, không phiếu chống) sau khi đã được một cuộc họp của Ban Chấp hành Trung ương đảng CS thông qua.


Lại một thái độ độc đoán, ngang ngược, áp đặt.

Gần đây lại có Thư ngỏ của 61 đảng viên kỳ cựu, cũng đều là trí thức loại xuất sắc của đảng, từng là giáo sư, viện trưởng, viện sỹ, chuyên viên bậc cao, cố vấn cho chính phủ, cho thủ tướng … nhắc lại những yêu cầu đã hoàn toàn chín muồi là từ bỏ hệ thống độc đảng toàn trị để chuyển hẳn sang hệ thống dân chủ pháp quyền, thực thi nền dân chủ đa đảng phổ cập, từ bỏ chủ nghĩa Mác - Lênin đã lỗi thời, từ bỏ chủ nghĩa xã hội ảo tưởng, đồng thời đòi công khai hóa những thỏa thuận bí mật với Trung Quốc ở Thành Đô vào tháng 9 năm 1990, bảo vệ nền độc lập và toàn vẹn lãnh thổ, lãnh hải bằng cách đưa cuộc khủng hoảng biển Đông ra luật pháp quốc tế và mở rộng quan hệ hợp tác liên minh với các nước bạn bè thân thiết không hề có dã tâm bành trướng.

Đang có một phong trào hưởng ứng Thư ngỏ (TN 61) trên, đi cùng với phong trào Thoát Trung (thoát khỏi bọn bành trướng Trung Quốc) và Thoát Đảng.



Cần công khai đòi hỏi

Cũng có những ý kiến không mấy mặn mà với TN 61, cho rằng việc ký tuyên bố, kiến nghị, tuyên ngôn, thư ngỏ…vẫn chỉ là theo kiểu xin - cho, bị lãnh đạo khinh thị, ném vào sọt rác, không thèm đọc, chỉ là đấu tranh nửa vời, không có tác dụng, hoài công vô ích.

Có bài viết cho rằng dù cho có hàng chục thư ngỏ, tuyên bố với hàng vạn chữ ký thì đến Đại hội XII, đường họ họ vẫn đi, Hiến pháp 2013 tệ hại vẫn tồn tại, chủ nghĩa Mác – Lê vẫn ngự trị, chủ nghĩa xã hội ảo ảnh vẫn là mục tiêu, Bộ Chính trị đảng CS vẫn là “Ông Vua tập thể”, nạn tham nhũng vẫn hoành hành hung hãn hơn; ta làm gì được nào? Mọi sự sẽ vẫn như cũ. Bế tắc vẫn hoàn bế tắc.

Có ý kiến cho rằng tình hình cực kỳ khó khăn nhưng không thể bó tay tuyệt vọng. Việc nên làm đầu tiên là thức tỉnh đông đảo nhân dân Việt Nam về nguy cơ thật sự nghiêm trọng của đất nước. Làm sao cho mỗi người Việt Nam nhận rõ là đất nước lâm nguy, thảm họa đến từ 2 hướng, bên ngoài thì bọn bành trướng hoành hành ngay ở cửa ngỏ, còn thâm nhập sâu vào mọi ngóc ngách, cho tay chân thân tín thâm nhập lên đến chức phó thủ tướng đầy quyền lực; bên trong thì lãnh đạo CS thoái hóa không phương cứu chữa, đảng CS muốn tồn tại phải thay đổi tận gốc, về học thuyết, từ bỏ chủ nghĩa Mác - Lênin, từ bỏ nền độc đảng toàn trị phản dân chủ, thật sự diệt tham nhũng từ “hổ đến ruồi”, thu hồi vô vàn tài sản bất minh trả về cho công quỹ.

Đồng thời cần công khai thách thức Bộ Chính trị xem họ có dám nhận tổ chức những cuộc trưng cầu dân ý công khai, công bằng trong toàn quốc có quan sát quốc tế về một số vấn đề cơ bản như :

  • Có nên tiếp tục coi học thuyết Mác-Lênin là cơ sở lý luận chính trị cho nước ta không?
  • Nước ta nên mang tên Nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghia Việt Nam hay Nước Cộng hòa Dân chủ Việt Nam?
  • Nước ta nên thực hiện nền chuyên chính của một đảng CS hay nền cai trị dân chủ của nhiều đảng bình đẳng theo luật pháp ?
  • Nước ta có nên thực hiện hợp tác chiến lược toàn diện, liên minh với các nước tôn trọng nền độc lập toàn vẹn lãnh thổ lãnh hải của nước ta hay không?

Nếu họ không chấp nhận quyền lực tối cao của nhân dân qua các cuộc trưng cầu ý dân trên đây, còn ghi những điều phi lý trên vào các văn kiện chính thức của Nhà nước và của Đại hội XII, có nghĩa là họ sợ chính kiến của đông đảo nhân dân là bác bỏ đường lối chính sách của đảng CS, thì họ sẽ tự phơi bày bản chất xa dân, quay lưng lại với dân, tự phủ định bản chất chính đáng, chính danh của đảng CS.



“Tổ chức chính trị cứu nước”

Đến lúc ấy gần 20 tổ chức của xã hội dân sự, trong đó có hơn một chục blogger tự do, cùng với Văn Đoàn Độc lập VN, Hội Nhà báo Độc lập VN, 61 đảng viên CS kỳ cựu cùng với hàng vạn, hàng chục vạn hay hơn nữa đảng viên yêu nước thương dân đã phản tỉnh, hoàn toàn có lý để bắt tay nhau mở Hội nghị Diên Hồng của thế kỷ XXI, thành lập một tổ chức chính trị mới để tranh đua, đọ sức, theo ý dân có thể thay thế cho đảng CS tham gia lãnh đạo xây dựng, phát triển đất nước, lấy lá phiếu tự do của cử tri làm trọng tài tối cao.

Lúc ấy một sự kiện lịch sử sẽ xuất hiện, dựa vào quyền lập hội được các văn kiện quốc tế và hiến pháp công nhận, một Tổ chức chính trị cứu nước mang tên ví dụ như «Tập họp Dân chủ Việt Nam», hay như «Mặt trận Dân chủ Việt Nam», hay có thể là «Liên minh Dân tộc Dân chủ» sẽ đứng ra tham gia lãnh đạo đất nước.

Các đảng viên CS thật lòng yêu nước, thương dân, không bị nạn tham nhũng làm hư hỏng, sẽ hân hoan trả thẻ đảng CS, sung sướng đứng về phía nhân dân, tự hào ghi tên vào Tổ chức mới thân thiết của mình, cống hiến thực sự vào sự nghiệp cứu nước, phát triển đất nước phồn vinh, hòa nhập với thế giới dân chủ. Cả thế giới dân chủ sẽ hoan nghênh và hỗ trợ cao trào dân chủ của VN; cao trào dân chủ ở Trung Quốc với gần 100 triệu thành viên Pháp Luân Công sẽ bừng dậy đặt chế độ CS ở Trung Quốc vào thế phòng ngự và suy yếu rõ rệt.

Tổ chức chính trị cứu nước mới sẽ có một dàn nhân sự hơn hẳn Bộ Chính trị, hơn hẳn Ban Chấp hành Trung ương đảng CS, hơn hẳn Quốc hội hiện tại, sẽ có hẳn một lực lượng cố vấn dày dạn, am hiểu nội tình và thế giới, một dàn nhân lực cầm quyền có trí tuệ, tâm huyết, có đạo đức, nghĩa là vừa có tâm vừa có tầm để nhân dân lựa chọn. Đảng CS muốn tồn tại buộc phải sửa mình cho trong sạch.

Cuộc thay đổi hoành tráng mà ôn hòa, sâu sắc không đổ máu sẽ đẩy bầy quan chức CS bất tài tham nhũng các cấp vào tình trạng vỡ tổ, vỡ ổ, run sợ sự vạch mặt, tố cáo của nhân dân. Lực lượng đàn áp trong tay họ sẽ buộc phải chuyển hướng theo nhân dân, chí ít cũng đứng trung lập để giữ mình, tránh bị nhân dân chỉ mặt là chống nhân dân, phản dân hại nước.



Nhân dân đang trông đợi

Không thể hài lòng dừng lại ở Thư Ngỏ 61 cũng như ở Tuyên bố về Hiến pháp 2013 có đến 14.785 chữ ký. Nhiều nhà bình luận cho rằng nếu dừng lại ở tuyên bố, kiến nghị, thư ngỏ như thế là rơi vào bẫy của thế lực cầm quyền ù lỳ, thối nát, giả câm giả điếc, là đấu tranh ấu trĩ, nửa vời, không có tác dụng, vô hiệu. Phải làm gì nữa ? Khi thời cơ lịch sử đến. Khi thời đại vẫy gọi. Nhân dân đang chờ đợi.


Bùi Tín

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét