Bài đăng phổ biến

Thứ Ba, 12 tháng 6, 2018

ĐẶC KHU HAY NHƯỢNG ĐỊA

“Đặc khu” hay “nhượng địa”. Âm mưu đánh tráo khái niệm. (bài 1)


GS David Tran
Đứng trước tình hình đât nước chao đảo ngã nghiêng như ngàn cân treo sợi tóc, có nguy cơ mất nước về tay giặc Tàu mà đảng csVN đã lộ rõ âm mưu bán nước một cách trắng trợn không hề giấu giếm hay che đậy như trước đây. Qua việc bộ chính trị trung ương đảng csVN đã âm thầm cúi đầu tuân mệnh thiên triều trong việc giao ba tiền đồn hiểm yếu có thể coi là “tử huyệt” của Việt Nam là Vân Đồn tỉnh Quảng Ninh-Bắc Vân Phong tỉnh Khánh Hòa và Phú Quốc tỉnh Kiên Giang.
 Để họp thức hóa mệnh lệnh trên, cộng sản Ba Đình đã áp đặt cho cái tổ chức tay sai gọi là “Quốc Hội” tụ về và biểu quyết thông qua ý đồ của chúng. Và cuối cùng chúng mỵ ngôn là “nhân dân đã quyết” qua hành động cử chỉ bấm nút, đưa tay của bầy lừa!
Nói về cụm từ “cho thuê đất thời hạn 99 năm” rồi “Đặc khu” này nọ chỉ là những “xảo ngôn-điếm ngữ” đánh lừa nhân dân, đánh tráo khái niệm để qua mắt dân tộc nhưng thực chất nó là “nhượng địa”, là cắt đất cho ngoại bang, đó là những bước đi đầu của bàn cờ được sắp sẵn là  hành vi bán nước nếu là âm mưu hoặc  là hoàn cảnh xé lòng nuốt lệ nếu đó là sự cúi đầu cam chịu vì hèn và không còn sự lựa chọn nào khác. Không ai thấm cái nỗi đau sau khi cam lòng ký văn bảng đầu hàng, điều ước nhượng địa và nổi ám ảnh mất nước, dân làm nô lệ sau khi ký các văn kiện này không ai bằng chính người Trung Quốc.
Để chứng minh điều này tôi xin phép lược sơ vài nét hoàn cảnh lịch sử Trung Hoa (TH) dưới thời nhà Thanh vào các thập niên 30s-40s của thế kỷ 19. Đây là giai đoạn mà triều chính nhà Thanh vô cùng đen tối và bắt đầu lao vào màn đêm vô tận. Trước sự xâu xé và mọi áp bức của “Bát cường” đặt lên đầu vua quan nhà Thanh và nhân dân TH bắt nguồn từ sự hèn nhác, nhu nhược của triều đình, triều chính rối ren…tôi thần bưng bít, làm tay sai cho ngoại bang nên đã đẩy chính trường TH vào ngõ cụt dưới đường hầm tối tăm không lối thoát.
Với diện tích mênh mông TH đại lục có gần 500 triệu dân lúc bấy giờ (tiền bán thế kỷ 19) là miếng mồi ngon cho bát cường xâu xé…trong xu thế chiếm thuộc địa và sở hữu nô lệ trên thế giới thời bấy giờ, và để có những món lợi kết xù họ không ngần ngại tuồn vào đất nước này hàng vạn tấn “Á phiện” khiến cho từ quan đại thần xuống tận người nông dân cày cuốc cũng ngập chìm trong màn khói của “nàng tiên nâu”, là tiền đề cho người TH một thời rơi vào vòng nô lệ đầy ô nhục. Cuối cùng sự thể đã đến tai vua Đạo Quang và ông lập tức phái khâm sai đại thần Lâm Tắc Từ tăng thêm hàm thượng thư tiết chế Quảng Đông Thủy Sư về Quảng Đông tiêu trừ nha phiến , trong đợt càng quét này Lâm tịch thu hơn 20.000 thùng thuốc phiện (khoảng 2.300.000 cân trị giá chừng 800 vạn lạng bạc trắng) và lệnh thiêu hủy hoàn toàn xong xả tro tàn trôi ra biển. Thực hiện từ ngày 3/6/1839 trong vòng 23 ngày là hoàn tất khiến cho Vương Quốc Liên Hiệp Anh nổi cơn thịnh nộ và sau đó là cuộc chiến tranh nha phiến lần thứ nhất (1839-1842) diễn ra và kết quả bi thảm thuộc về nhà Thanh, buộc nhà Thanh phải đặt bút ký “điều ước Nam Kinh” ngày 29/8/1842 một cách nhục nhã, chẳng đặng đừng mà sau này người dân TH gọi là “điều ước bất bình đẳng” trong đó có điều khoản tồi tệ là giao bán đảo Hương Cảng làm nhượng địa cho Vương Quốc Anh.
Nói thêm về sự dẫn dắt khiến nhà Thanh phải cúi đầu ký tiếp điều ước Bắc Kinh sau khi cuộc chiến tranh nha phiến lần thứ 2 (1856-1860) nổ ra vì sự lấn lướt và ngông cuồng của liên quân Anh-Pháp và tất nhiên là thất bại thuộc về quốc gia bị trị. Sau đó là điều ước Bắc Kinh cũng được áp đặt buộc nhà Thanh  phải nuốt lệ vào trong mà ký ngày 18/10/1860 và kéo dài chuỗi tháng năm đen tối đến ngày 1/7/1898 hiệp đinh mở rộng ranh giới Hương Cảng bao gồm luôn cả Tân Giới và Cửu Long để thành “Hồng Kông” như ngày nay và thành “nhượng địa” cho Vương Quốc Anh thời gian 99 năm. Do đó cái nỗi nhục, niềm đau, cay đắng khi cắt đất nhượng địa cho ngoại bang không một ai thấm đòn bằng người Trung Quốc. khổ thay với bản chất xấu xa chúng lại đem những nỗi nhục đó lập lại và phủ lên đầu các nước lân bang nhỏ hơn, kém phát triển hơn và đang phụ thuộc chúng đủ điều từ kinh tế, chính trị đến quân sự… các nước như Malaysia, Cambodia đã lọt vào thế trận và đang nếm mùi “thuộc địa”. Nay VN tiếp bước lịch trình Hán hóa của thiên triều mà “chi bộ đảng cộng sản Ba Đình” cúi đầu tuân mệnh Trung Nam Hải một cách triệt để, xuất sắc và đúng quy trình…
Tại sao phải là Vân Đồn-Vân Phong và Phú Quốc?
Điều mà những nhà quân sự lẫn chính trị VN và thế giới nhất là Trung Quốc đều nhìn nhận rằng nếu muốn nhòm ngó bán đảo Đông Dương và cả vùng Đông Nam Á thì không thể không chú tâm đến các điểm sau:
– Việt Nam là bàn đạp là cửa ngõ đầu tiên để thâm nhập vào vùng này thực hiện ý đồ xâm lăng. Muốn thế thì phải bằng mọi giá khống chế các tử huyệt của VN.
Các tử huyệt của VN gồm các cứ điểm sau:
– Tây nguyên là mái nhà Đông Dương. Từ đây phóng tầm nhìn về tây kiểm soát được Miên-Lào với thế mạnh là bức trường thành Trường sơn hùng vỹ là hậu cứ an toàn nếu có chiến tranh-Trong cuộc chiến csBV cưỡng đoạt MNVN là minh chứng. Quét ống kính về Đông thì Biển Đông, Hoàng-Trường Sa nằm trong tầm mắt. chính điều này mà trước đây những nhà hoạch định chiến lược quân sự cả Pháp lẫn Mỹ cũng đều nhận thấy và khẳng định chính Tây Nguyên là mái nhà Đông dương là yết hầu là tử huyệt của VN, nếu làm chủ được nơi này xem như đã khống chế được Đông Dương cùng  một vùng bao la biển trời rộng lớn. 
Chính cái “đại tử huyệt” này mà tập đoàn Trung Nam Hải đã sớm toan tính và triệu hồi đứa con hoang Nông Đức Mạnh (NĐM) bí thư chi bộ “An Nam cộng sản đảng” về chầu trung ương cộng sản thiên triều vào tháng 12/2001. Trong chuyến này NĐM tiếp chỉ với hình thức là ra “tuyên bố chung”: “hai bên nhất trí sẽ tiếp tục thúc đẩy các doanh nghiệp họp tác lâu dài trên dự án Bauxite Đắc Nông”. Chưa dừng lại, Bắc Kinhi tiếp tục triệu hồi NĐM sang chầu lần nữa từ ngày 30/5 đến ngày 2/6/2008 và tái khẳng định cũng trong tuyên bố chung là hai bên tăng cường họp tác trong các dự án như Bauxite Tây Nguyên…” lần này NĐM cúi rạp mình trước hàng lính của thiên triều một cách đầy ô nhục. Sau đó tên “đại điếm thối 3 Ếch” đã cương quyết bỏ ngoài tai những lời cản ngăn, thỉnh nguyện từ các nhà khoa học, các nhà trí thức, các tướng lĩnh quân đội kinh nghiệm chiến trường rằng không nên tiến hành dự án Bauxite Tây Nguyên và rằng đây là nơi trọng yếu về chiến lược quân sự có tính an ninh quốc phòng quyết định sự sống còn của dân tộc, an nguy cho đất nước chứ không hề có hiệu quả kinh tế. Chẳng những thế mà nó (Bauxite) còn đe dọa môi trường và nguy hại đến sức khỏe, tính mạng của người dân nơi đây và các tỉnh miền xuôi… 3 Ếch ném về phía các nhà khoa học, quân sự một câu đầy phản động rằng “ Khai thác Bauxite Tây Nguyên là chủ trương lớn của đảng đã được nêu trong nghị quyết đại hội X của đảng, bộ chính trị đã nghe và kết luận về phát triển Bauxite Tây Nguyên…”mặc cho sự tồn vong của đất nước và sống còn của người dân…mà chấp hành chiếu chỉ của thiên triều với âm mưu đầy thâm độc  và đến nay là hậu quả về kinh tế và môi trường đã rõ. Riêng về chính trị, quân sự thì từ đây đảng csVN đã mở đầu cho hành vi bán nước là mở đường cho hàng vạn lính Trung Quốc dưới lớp áo công nhân trá hình. Trong số này còn có đôi ngũ gọi là kỷ sư, nhà quản lý, chuyên gia…nhưng thực tế là các cấp sĩ quan chỉ huy quân sự lẫn an ninh, gián điệp…thành lập nên một đôi quân thứ 5 với cấp sư đoàn nằm chờ giờ “G” thật nguy hiểm. 
“Trường Sơn nhất đới…” là bức trường thành vĩ đại của Tổ Quốc đã nằm trong tay đại Hán. 
Nhìn về Đông với hơn 3.300 km bờ biển ngoài thế địa chính trị, địa chiến lược ra còn là mũi nhọn kinh tế nữa, đồng thời  là một chiến lũy vững chắc, là một con “trường xà” uốn lượn bao bọc cả Đông Dương. Tôi được biết trong “Tôn Ngô binh pháp” có trận đồ “nhứt tự trường xà” rất lợi hại. Muốn phá được trận này không phải dễ, cần phải có một tướng tài ba dũng lược cùng đội ngũ binh hùng tướng mạnh dưới trướng mới có thể phá được . Bởi đánh ở đàng đầu thì đuôi quay về cứu ứng, ngược lại đánh ở đàng đuôi thì đầu lại kéo về. Đánh ở giữa lưng (bụng) thì đầu đuôi cùng lúc họp lực. Tôn Ngô binh pháp là sản phẩm của tổ tiên tộc Hán nên hóa giải cái trận đồ “nhứt tự trường xà VN” không mấy là gian nan đối với Tàu cộng Bắc phương.
Để phá được con “trường xà VN” thì Tàu cộng phải khóa cả đầu, đuôi và bụng của của con rắn này.
Đầu chính là Vân Đồn, bụng (lưng) chính là Bắc Vân Phong thêm Vũng Áng (đã xong hàng) và đuôi là Phú Quốc. Nhìn được 3 tử huyệt để phá trân này, Trung Nam Hải đã ngầm ra chiếu chỉ bằng mọi cách chiếm lĩnh 3 tử huyệt trên với hình thức “đăc khu kinh tế 99 năm” nhưng thực chất cả nước VN sẽ nằm vĩnh viễn trên nền cờ 6 sao Đại Hán, giống như khi chưa cưỡng đoạt được MNVN thì mặt trận GPMNVN với lá cờ nửa xanh nửa đỏ giữa sao vàng là hình thức mỵ lừa thế giới. Nhưng sau 30.4.1975 thì giải thể tổ chức ngụy trang này cùng lá cờ điếm xảo.
Tại 3 tử huyệt trên khi đã thành hình là “đặc khu Tàu 99” thì người dân VN bất khả xâm phạm và cũng giống như tiền đồn Bauxite Tây Nguyên, đội quân thứ 5 của Hán tặc đã ngập tràn chờ hiệu lệnh giờ “G”. Lúc này tại Vân Đồn còn được sự hổ trở từ đảo Hải Nam TQ chỉ cách nhau trong tầm tay với!  Bắc Vân Phong và Vũng Áng thì các tên lửa, tàu chiến, máy bay ném bom hạng nặng… xuất phát từ các đảo lớn như Phú Lâm thuộc Hoàng Sa, Subi thuộc Trường Sa và các đảo TQ bồi đắp trái phép trên hai quần đảo Hòang Sa, Trường Sa của VN sẽ hiện diện trong phút chốc? Còn Phú Quốc thì được sự tiếp ứng hỗ trợ từ cảng Sihanoukvile-Cambodia cũng đã thuộc về Tàu và thêm một cái gọi là “đặc khu Tàu 99” ở Malaysia nữa cũng sẵn sàng xuất phát hổ trợ cho Phú Quốc một khi nếu cần. Thế là “nhứt tự trường xà VN” chỉ còn là một con rắn đã bị lột da. Mảnh đất thiêng liêng hình chữ S của Tồ Tiên dòng giống Lạc Hồng đổ máu xương tạo dựng và lưu lại sẽ tan tác như cánh bướm sau cơn giông bão. Nhân dân VN sẽ tha phương cầu thực và biến mất trên nền trời Tổ Quốc như “Mãn, Hồi, Mông, Tạng” ngày nay.
Việt Nam đúng là một dãi đất có đủ các ưu thế địa chính trị, địa quân sự và địa kinh tế của tổ tiên dày công tạo dựng và lưu truyền mà trong một sớm một chiều  trở thành một ngôi sao mới, nép mình nhục nhã trên nền cờ Đại Hán một khi cộng sản Ba Đình quyết tâm buộc gần 500 con lừa nhấn nút, đưa tay thông qua “chiếu chỉ Bắc Kinh” giao nộp giang sơn cho giặc. Tội này tập đoàn cộng sản Ba Đình cùng bầy lừa bại nao gần 500 con ngàn thu không rửa sạch. (còn tiếp bài 2)
GS David Tran

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét