NQL: Tâm
sự một cán bộ Viện kiểm sát nhân dân tối cao khi ông quyết định kí vào
bản kiến nghị sửa đổi Hiến pháp 1992 của 72 nhân sĩ trí thức của cả
nước.
Cuối cùng, tôi cũng đã góp “một
viên gạch?” vào một sự kiện hết sức có ý nghĩa đối với Quốc gia, đó là
vừa gửi mail ký tên ủng hộ Bản kiến nghị do 72 nhân sỹ, trí thức khởi
xướng. Một việc làm ý nghĩa nhất mà tôi làm được cho đất nước đến thời
điểm hiện nay. Với nội dung bức thư như sau:
Trước tiên, tôi xin gửi lời cảm ơn tới các nhân sỹ, trí thức đã
nghĩ cho tương lai dân tộc, nhân dân, đứng lên khởi xướng bản kiến nghị
sửa đổi Hiến pháp đầy ý nghĩa. Qua nghiên cứu một cách kỹ lưỡng, tôi
đánh giá rất cao chất lượng của Bản kiến nghị và Bản hiến pháp mẫu do
các nhân sỹ, trí thức soạn thảo. Tôi thấy bản Hiến pháp mẫu này có giá
trị không thua kém gì những bản Hiến pháp của các nước dân chủ trên thế
giới như Mỹ, Pháp, Đức…
Vì vậy, tôi viết đơn này xin ký tên ủng hộ Bản kiến nghị sửa đổi Hiến pháp 1992 do 72 nhân sĩ, trí thức khởi xướng. Mong quý Ban biên tập ghi đầy đủ như sau:
“Trần Đức Tuấn, Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao, hiện đang học Thạc sỹ Luật học tại Đại học Victoria, New Zealand.”
Tôi hy vọng rằng, mặc dù chỉ một chữ ký rất nhỏ bé, nhưng nhờ những sự nhỏ bé đó, mới tạo nên được lớn lao, và điều đó cũng thể hiện được trách nhiệm của một công dân nước Việt Nam. Theo đánh giá của tôi, nếu bản Kiến nghị được chấp thuận, chúng ta có quyền hy vọng vào một tương lai Việt Nam tốt đẹp.
Ngoài ra, tôi nghĩ rằng đó là nghĩa vụ mà tôi phải làm. Tôi không muốn sau này, khi tôi 80 tuổi, con cháu tôi hỏi tôi: “Trước đây, các trí thức của Việt Nam mình có một bản Kiến nghị sửa đổi Hiến pháp, thế cụ có ký không?”
Nếu tôi trả lời “Không”. Chúng tiếp tục hỏi tôi: “Tại sao?” Tôi biết trả lời thế nào?
Giả sử tôi trả lời:
1. Vì ông không biết?
Chúng bảo là các trang mạng đưa tin, đến các bác nông dân, công nhân, sinh viên, các cụ già ở quê không có internet còn biết, chả lẽ cụ lại vô dụng thế sao? Đến bản Hiến pháp là văn bản quan trọng nhất của quốc gia, mà cụ cũng không quan tâm thì cụ quan tâm cái gì?
2. Vì ông thấy chất lượng của bản kiến nghị không cao.
Chúng bảo là, đến người nông dân đọc còn biết được Bản kiến nghị có chất lượng rất cao, huống chi cụ là người đã học Đại học luật trong nước, rồi cũng đi nước này nước khác học sau đại học. Chả lẽ cụ đi học cho vui thế sao? Nghe bảo là cụ được đi học theo học bổng nhà nước, tiền của dân đóng thuế đó cụ. Cụ có thấy mình đã “đốt” tiền oan của dân đó không?
3. Cụ biết nhưng sợ người ta trù dập, không cho thăng tiến trong tương lai, biết đâu lại mất sổ hưu.
Chúng cười mỉa, tuy không nói vì sợ ông cụ bảo hỗn nhưng ngẫm chả lẽ mình lại là cháu của một ông hèn đến thế sao, chỉ biết nghĩ đến quyền lợi bản thân, không thèm nghĩ đến sự hưng thịnh quốc gia, và hậu quả là bây giờ mình lại xin visa đi làm thuê cho các nước láng giềng, bởi hồi đó có những người như cụ mình. Thế mà cụ cũng bày đặt dạy dỗ tôi thành người tử tế? Rồi chúng viện dẫn một câu nói của ông Nguyễn Trường Tộ: ““Biết mà không nói là bất nhân, nói mà không nói hết là bất nghĩa”.
Vì vậy, tôi viết đơn này xin ký tên ủng hộ Bản kiến nghị sửa đổi Hiến pháp 1992 do 72 nhân sĩ, trí thức khởi xướng. Mong quý Ban biên tập ghi đầy đủ như sau:
“Trần Đức Tuấn, Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao, hiện đang học Thạc sỹ Luật học tại Đại học Victoria, New Zealand.”
Tôi hy vọng rằng, mặc dù chỉ một chữ ký rất nhỏ bé, nhưng nhờ những sự nhỏ bé đó, mới tạo nên được lớn lao, và điều đó cũng thể hiện được trách nhiệm của một công dân nước Việt Nam. Theo đánh giá của tôi, nếu bản Kiến nghị được chấp thuận, chúng ta có quyền hy vọng vào một tương lai Việt Nam tốt đẹp.
Ngoài ra, tôi nghĩ rằng đó là nghĩa vụ mà tôi phải làm. Tôi không muốn sau này, khi tôi 80 tuổi, con cháu tôi hỏi tôi: “Trước đây, các trí thức của Việt Nam mình có một bản Kiến nghị sửa đổi Hiến pháp, thế cụ có ký không?”
Nếu tôi trả lời “Không”. Chúng tiếp tục hỏi tôi: “Tại sao?” Tôi biết trả lời thế nào?
Giả sử tôi trả lời:
1. Vì ông không biết?
Chúng bảo là các trang mạng đưa tin, đến các bác nông dân, công nhân, sinh viên, các cụ già ở quê không có internet còn biết, chả lẽ cụ lại vô dụng thế sao? Đến bản Hiến pháp là văn bản quan trọng nhất của quốc gia, mà cụ cũng không quan tâm thì cụ quan tâm cái gì?
2. Vì ông thấy chất lượng của bản kiến nghị không cao.
Chúng bảo là, đến người nông dân đọc còn biết được Bản kiến nghị có chất lượng rất cao, huống chi cụ là người đã học Đại học luật trong nước, rồi cũng đi nước này nước khác học sau đại học. Chả lẽ cụ đi học cho vui thế sao? Nghe bảo là cụ được đi học theo học bổng nhà nước, tiền của dân đóng thuế đó cụ. Cụ có thấy mình đã “đốt” tiền oan của dân đó không?
3. Cụ biết nhưng sợ người ta trù dập, không cho thăng tiến trong tương lai, biết đâu lại mất sổ hưu.
Chúng cười mỉa, tuy không nói vì sợ ông cụ bảo hỗn nhưng ngẫm chả lẽ mình lại là cháu của một ông hèn đến thế sao, chỉ biết nghĩ đến quyền lợi bản thân, không thèm nghĩ đến sự hưng thịnh quốc gia, và hậu quả là bây giờ mình lại xin visa đi làm thuê cho các nước láng giềng, bởi hồi đó có những người như cụ mình. Thế mà cụ cũng bày đặt dạy dỗ tôi thành người tử tế? Rồi chúng viện dẫn một câu nói của ông Nguyễn Trường Tộ: ““Biết mà không nói là bất nhân, nói mà không nói hết là bất nghĩa”.
Bọn trẻ tiếp tục dồn ông cụ vào
chân tường bằng câu nói nổi tiếng của Albert Einstein: “The world is a
dangerous place to live; not because of the people who are evil, but
because of the people who don’t do anything about it”.
Ông cụ bần thần… thì vì cái sổ hưu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét