Bài đăng phổ biến

Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

“Không gì lãi bằng buôn vua và không gì chết nhanh bằng buôn vua”.

Trần Hùng
NQL: Mình rất ghét dùng ngôn ngữ bựa quá đáng. Có vài chủ blog  rất thông minh sắc sảo, nhiều ý kiến mới lạ, hấp dẫn, chỉ vì dùng ngôn ngữ bựa dày đặc đến nỗi không ngửi nổi, mình phải bỏ chạy. Cái gì cũng vậy, vừa phải thì lạ miệng ngon xơi, nhiều quá hóa nhàm, ghê răng, ít ai chịu nổi. Bài này dùng ngôn ngữ bựa rất vừa phải, mình thích.
Nhân đọc bài Ông Tâm bà Yến trên blog Nguyễn Thông, nhiều người không đồng tình.
Lão hiểu ý Bác Thông. 
Doanh dân mần chánh trẹo là phù hợp với xu thế thời đại, nhưng xứ Lừa cần cân nhắc kỹ, cũng như muốn làm Mafia nước Vịt thiên đàng không đơn giản tý nào!.
Không ít người đã chết hoặc thân bại danh liệt vì buôn vua: Minh Phụng, Lã Thị Kim Oang, Khánh Trắng, Năm Cam, Bùi Tiến Dũng, Phạm Thanh Bình, Bầu Kiên, Dương Chí Dũng…
Giá như ông Tâm, bà Yến không thích làm dân biểu thì mặc sức làm giàu, ai xoi mói đời tư làm gì.
Giá như Hoàng Hữu Phước không mơ làm ông nghị, thì đâu đến nổi ôm đá và bị cả nước nghi tâm thần.
Giá như Đ L Nguyên Vũ không muốn ghi tên tuổi Danh nhân thì đâu đến nổi loay hoay cắm lá cờ nhân  văn trên thế giới.
Giá như Huỳnh Phi Dũng không thành Huỳnh Uy Dũng, thì chả ai bồn ẻ vào thơ con cóc của ông làm gì.
Giá như Hoàng Quang Thuận không mơ giải Lô ben thì ai biết ông đạo văn và chơi sừng tê giác.
Giá như Lão thợ cạo không ngu mơ thành người hùng Bôn sê vích thì biết đâu bây giờ chẳng ngồi trà đạo với Hải đăng Nguyễn Chí Vịnh, tội gì chai đít gõ phím linh tinh.
Chỉ có Trương Gia Bình quan sát kỹ mặt trống đồng hiểu mật mã của quá khứ nên đã hạ cánh an toàn.
Còn chúa đảo Đào Hồng Tuyển vui với các em vô tư đi, từ Thượng sĩ lên Thượng tá là ngon rồi, lên nữa, hãy coi chừng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét