Mai Thái Lĩnh
PHẦN II: LÀM THẾ NÀO ĐỂ VIẾT LẠI HIẾN PHÁP MỚI?
Trong phần trước,
chúng ta đã tìm hiểu lý do tại sao đã đến lúc phải viết lại một hiến
pháp mới thay vì sửa đổi bản hiến pháp cũ. Nói theo ngôn ngữ của luật
học: đã đến lúc nhân dân Việt Nam phải sử dụng quyền lập hiến nguyên
thủy (pouvoir constituant originaire) thay vì sử dụng quyền lập hiến
phái sinh (pouvoir constituant dérivé).
Như các
nhà luật học người Pháp đã phân tích, quyền lập hiến nguyên thủy chỉ
thực hiện được trong hoàn cảnh có khoảng trống pháp lý (vide juridique)
mà yếu tố này lại là một sự kiện (fait) nằm ngoài phạm vi của luật học.
Khoảng trống pháp lý này có thể hình thành từ những hoàn cảnh khách quan
hoặc từ những tác động chủ quan, như các cuộc cách mạng hay các cuộc
đảo chính. Nhưng đối với một chế độ cộng sản thì khả năng đảo chính là
hầu như không thể xảy ra, còn cách mạng lại là điều phần lớn người dân
Việt Nam – do quá mệt mỏi vì chiến tranh, vì nội loạn, đều không mong
muốn. Như thế, trong hoàn cảnh êm ả nhất, hòa bình nhất - nghĩa là không
có đảo chính, không có cách mạng, khoảng trống này chỉ có thể được tạo
ra bằng một cuộc đấu tranh của quần chúng theo phương thức ôn hòa, bất bạo động
nhằm dẫn đến một sự thay đổi về tương quan lực lượng, tạo điều kiện cho
việc thực hiện quyền lập hiến nguyên thủy. Đảng Cộng sản gọi quá trình
này là “diễn biến hòa bình”, nhưng thay vì ủng hộ nó để có thể từng bước
chuyển giao quyền lực một cách êm thắm như các chế độ quân chủ lập hiến
trước kia đã làm, họ lại coi đó là “nguy cơ”, là “hiểm họa”. Lòng đam
mê nắm giữ quyền lực đã khiến cho các nhà lãnh đạo cộng sản trở nên mù
quáng, ngày càng kém sáng suốt. Gần đây, chẳng những đề phòng diễn biến
hòa bình từ bên ngoài, họ còn lớn tiếng lên án cả hiện tượng “tự diễn
biến” trong nội bộ Đảng, coi những người có quan điểm chính trị khác với
quan điểm chính thống là “thoái hóa”, là “biến chất”,…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét