Nhà thơ Ngô
Minh
Không
ai biết Chủ nghĩa xã hội (CNXH) là một hình thái xã hội như thế nào. Nó
có trong trí tưởng của ai đó hay có ở hành tinh khác. Chỉ nghe thầy
giáo chính trị giảng đi giảng lại trong lớp học từ bé lớp một cho đến
sinh viên đại học, rằng: Nước ta đang xây dựng CNXH, giai đoạn đầu của
Chủ nghĩa cộng sản. Chủ nghĩa xã hội là sung sướng gấp vạn lần, dân chủ,
tự do gấp vạn lần chủ nghĩa tư bản. Nhưng thực tế ở nước ta (và nhiều
nước CNXH “anh em” khác như Trung Quốc, Triều Tiên, Cuba, các nước Đông
Âu, Liên Xô (cũ) 80 năm qua, càng xây dựng CNXH thì cuộc sống càng đi
xuống, bị kềm nén không có tự do báo chí, không có tự do lập hội, thiếu
dân chủ, v.v. Chỉ đi xe chục tiếng sang Thái Lan, thấy đời sống nước họ,
tự do dân chủ nước họ mà thèm. Đó là chưa nói đến Hà Lan, Thụy Sĩ, Thụy
Điển, Đan Mạch… cuộc sống của họ là thiên đường thực sự. Ở xứ ta, chỉ
có giai cấp lãnh đạo Đảng, Chính quyền là ngày càng giàu sang và quyền
lực. Các nước Đông Âu và Liên Xô đã làm một cuộc “cách mạng mềm” lật đổ
CNXH để xây dựng cuộc sống mới. Bốn trăm triệu người ở Liên Xô và Đông
Âu được giải phóng, vô cùng hoan hỷ. Nước ta từ năm 1954 ở miền Bắc và
từ sau năm 1975 trên cả nước, ai cũng nhận thấy càng xây dựng CNXH thì
dân càng đói kém, cuộc sống càng bị o ép khổ cực. Đến bây giờ nước ta
vẫn được xếp hạng một trong những nước nghèo nhất thế giới. Nhưng nhân
dân ta đã có những cuộc vượt phá chiếc “vòng kim cô” “CNXH” để mưu sinh
và tồn tại rất ngoạn mục.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét