“… Mặc dù nhiều khuyết điểm,
hạn chế có từ các khóa trước, nhưng với trách nhiệm chính trị của cơ
quan lãnh đạo hiện nay, Bộ Chính trị và từng Uỷ viên Bộ Chính trị tự
nhận thấy sâu sắc trách nhiệm chính trị của mình trước những khuyết
điểm, hạn chế đó…”
(TBT Nguyễn Phú Trọng).
Tân Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nhận hoa chúc mừng của người tiền nhiệm Nông Đức Mạnh. Ảnh: AFP |
(Hưởng ứng lời yêu cầu của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang: Nhân dân cần phát huy dân chủ, nói thẳng nói thật để xây dựng Đảng)
Cứ tưởng sẽ không bao giờ phải nhìn một khuôn mặt phương phi cười cợt,
như cố khoe hai hàm răng chắc khỏe dưới cái đầu láng mướt, cái cằm bạnh
trên cái cổ áo thắt cà vạt đỏ chót.
Nhưng hôm kia tôi lại phải nhìn khuôn mặt ấy đi dự khánh thành nhà máy
thủy điện Sơn La. Đấy là khuôn mặt “nhà cách mạng lão” Nông Đức Mạnh,
nguyên Tổng bí thư đảng cộng sản Việt Nam.
Lịch sử Đảng cộng sản Việt Nam trải hơn 82 năm có 9 người đã và đang làm Tổng bí thư.
Ông Trần Phú chỉ làm TBT 314 ngày, nhưng đã để lại bản
“Luận cương chính trị” và lời nói bất hủ “Hãy giữ vững chí khí chiến
đấu!”.
Ông Nguyễn Văn Cừ làm TBT gần hai năm, đã vạch ra quyết
sách đúng đắn chống tả khuynh, đề phòng hữu khuynh, và mới 28 tuổi để
lại tác phẩm “Tự chỉ trích” đáng nhớ.
Ông Trường Chinh hai lần làm TBT, lần trước vạch đường
lối cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp trong tác phẩm “Kháng chiến
nhất định thắng lợi”, lần thứ hai đặt nền móng cho công cuộc đổi mới.
Ông Lê Duẩn làm TBT 16 năm 101 ngày, là cha đẻ của “Đề
cương cách mạng miền Nam”, cũng là người cảnh báo kẻ thù lâu dài và nguy
hiểm của Việt Nam là bá quyền Trung Quốc.
Ông Nguyễn Văn Linh làm TBT một nhiệm kỳ 5 năm, đã có một
vai trò sáng giá trong cuộc phá bỏ nền kinh tế kế hoạch quan liêu bao
cấp, mở đầu kinh tế thị trường, có “Những việc cần làm ngay” tháo gỡ kho
khăn, cởi trói trí thức.
Ông Đỗ Mười làm TBT từ 1991- 1997, một quyền uy đủ sức răn đe.
Ông Lê Khả Phiêu làm TBT gần ba năm, làm được việc những
người tiền nhiệm không muốn và không dám làm: dẹp bỏ một siêu cơ quan
quyền lực là Ban cố vấn trung ương đảng, bớt đi một tầng nấc lãnh đạo
quan liêu; ra được NQTW 6(2) chống tiêu cực, tham nhũng.
Bảy đời Tổng bí thư, bảy con người kể trên chưa ai hoàn hảo về tài năng,
đức độ và nhân cách, nhưng mỗi người đều ghi một dấu ấn trong một giai
đoạn lịch sử nhất định, đề lại một chân dung đậm nét với tư cách
người “công dân số 1” của Việt Nam.
Ông Nông Đức Mạnh làm Tổng bí thư hai nhiệm kỳ 9 và 10, với thời gian 9
năm 272 ngày, đứng thứ 3 về thời gian sau Lê Duẩn, Trường Chinh. Ngày
12-1-2011 ông đọc bài diễn văn cuối cùng, rồi 8 ngày sau đó ra về ,để
lại một câu hỏi chưa có lời giải đáp: “Nông Đức Mạnh, ông là ai?”.
Ai cũng biết Nông Đức Mạnh không trải qua tù đày, chinh chiến, không
phải trăn trở lo toan từ hạt gạo, hạt muối, manh áo, manh quần đến viên
đạn cho người lính ngoài mặt trận, không phải nhọc lòng cúi mặt ngửa
tay xin từng đồng viện trợ của nước ngoài. Trong khi đó ông từ cửa rừng
vọt thẳng lên quan lộ, lên Chủ tịch Quốc hội, rồi Tổng bí thư, giữa thời
điểm nhiều thuận lợi, kinh tế Việt Nam đang kỳ sung mãn, chính thức
bước vào sự nghiệp đổi mới toàn diện. Điều không may cho dân nước là sự
mất cơ vận khi bước vào sự nghiệp đổi mới lại có một Tổng Bí thư không
phát huy được vai trò đảng lãnh đạo, buông lỏng công tác Đảng, không
tiếp nối được kinh nghiệm và thành của của các TBT tiền nhiệm. Ông nói
nhiều mà làm ít hoặc nói mà không làm. Đi đến đâu phát biểu của ông chủ
yếu vẫn là nhắc lại nghị quyết và hô khẩu hiệu; thêm sự kém tâm, thấp
tầm, lại bảo thủ và nhiều điểm yếu khác.
Khi Nông Đức Mạnh làm chủ tịch Quốc hội, ông khá đĩnh đạc trong những
phiên họp Đại biểu quốc hội, đặc biệt là điều hành những phiên chất vấn
ở nghị trường. Bấy giờ nhiều người ca ngợi ông và loan truyền những tin
đồn như huyền thoại, có người không giấu giếm rằng đây chính là một
gương mặt kế thừa!? Chính vì thế một nhà báo nước ngoài đã hỏi thẳng
Nông Đức Mạnh: “Có phải ông là con Hồ Chí Minh?”. Nông Đức Mạnh trả
lời: “Ở Việt Nam ai cũng là con cháu Bác Hồ!”. Cái cách trả lời nước
đôi có ý “bắt quàng” như vậy càng đẩy sự đồn đại đa chiều, phức tạp
thêm. Thà nói thẳng ra bố tôi là Nông X cũng được! Và, có lẽ đấy cũng là
một yếu tổ để ông thong dong bước lên vị trí số một của Đảng cộng sản
Việt Nam.
Từ khi làm Tổng bí thư, Nông Đức Mạnh đã đánh mất niềm tin mọi người dành cho ông.
Suốt hai nhiệm kỳ ông không chủ động đưa ra được một chiến lược, sách
lược kinh tế, chính trị, quân sự, ngoại giao, và không có một tác phẩm
lý luận đúng tầm mà với cương vị Tổng bí thư phải có. Ngược lại, chẳng
những ông không sáng tạo mà không học thuộc bài của những người tiền
nhiệm, cả về lý luận và thực tiễn.
Ông như một cái bóng mờ nhạt, có người gọi là “bù nhìn”, mọi việc khoán
trắng cho Nhà nước, Chính phủ, còn ông đi thăm thú, điệu hạnh khắp nơi,
chỗ nào cũng thuộc lòng để phát lên câu nói của Bác Hồ: “Đoàn kết, đoàn
kết, đại đoàn kết; thành công, thành công đại thành công”. Câu nói đó từ
trẻ học sinh lớp 1 đến ông già ai chẳng thuộc. Nhưng đoàn kết với ai,
đoàn kết thế nào, làm gì để thành công? Thì Nông Đức Mạnh không đưa ra
được kế sách, quyết đoán nào thể hiện rõ vai trò lãnh đạo của một đảng
cầm quyền, thực thi dân chủ phát huy sức mạnh tòn dân tộc thế nào cũng
mờ nhạt nhất so với 7 vị TBT tiền bối…Ngươi fta nói, suốt hai nhiệm kỳ
Nông Đức Mạnh làm TBT, Chính phủ như phủ chúa Trịnh, còn Đảng như cung
vua thời Lê mạt !
Vợ chồng nguyên TBT Nông Đức Mạnh - ĐB QH Đỗ Thị Huyền Tâm
Tôi đã sưu tầm sách báo cố tìm ra một nét riêng cựu TBT Nông Đức Mạnh,
một lời nói thể hiện cái tâm cái tầm, một hành động thể hiện bản lĩnh để
có thể tự hào về ông, nhưng thất vọng. Đọc những bài diễn văn, những
lời phát biểu và ngay cả những bài báo ký tên ông toàn thấy hình thức
sáo rỗng, trùng lắp.
Nông Đức Mạnh cứ nhắc đi nhắc lại phải học tập và làm theo Hồ Chủ tịch,
nhưng hình như bản thân ông lại không thực hiện được những lời dạy của
Hồ Chủ tịch.
Trong hai nhiệm kỳ của ông để lại một “dấu ấn” rõ nhất là sự xuống cấp
về đạo đức của cán bộ lãnh đạo. Ông đã làm biến đổi chất lượng của một
đảng cấm quyền. Việc mua quan bán chức, chạy quy hoạch cán bộ không còn
là hiện tượng cá biệt mà trở thành phổ biến. Việc ban phát quyền lực
theo kiểu “nhất thân nhì thế tam chế tứ tiền” trở thành cẩm nang hành
động. Tiêu cực, tham nhũng nảy sinh và phát triển ngay ở thượng tầng
kiến trúc và tạo thành một hệ thống che đậy cho nhau từ trên xuống dưới
từ trong ra ngoài. Ai giới thiệu, ai nâng đỡ những Bùi Tiến Dũng,
Nguyễn Việt Tiến, những “con sâu” PMU 18? Chính là TBT Nông Đức Mạnh vào
thời điểm xảy ra vụ việc đó. Ai tạo ra cái tiền lệ con nối ngôi cha?
Đó chính là TBT Nông Đức Mạnh. Ộng ta tìm mọi cách đưa Nông Quốc Tuấn,
một người con chỉ có cái vốn kiến thức mấy năm đi hợp tác lao đông ở
nước ngoài vào Ban Thường vụ Trung ương đoàn, từ đó nhảy vùn vụt lên
các nấc thang quyền lực. Phải nói thẳng, cái gọi là “một bộ phận không
nhỏ, suy thoái về chính trị, tha hóa về đạo đức lối sống” mà Tổng bí thư
Nguyễn Phú Trọng nói, đã được hình thành và dung dưỡng suốt mười năm
với hai nhiệm kỳ Tổng bí thư của ông Nông Đức Mạnh. Khi ông nhậm chức
TBT, nghị quyết TW 6(2) đang triển khai rất hiệu quả, ông để chểnh mảng
cho teo dần rồi coi như vứt sọt rác, Do đó, tham nhũng tiêu cực được
“cơ” phát triển đến mức nghiêm trọng, buộc TBT Nguyễn Phú Trọng phải cấp
thiết cho ra NQTW 4 khóa XI.
Từ tháng 10 – 2010, Trung tướng Nguyễn Hòa, nguyên Ủy viên Trung ương
đảng khóa V-VI-VII đã viết đơn tố cáo những sai lầm và suy thoái đạo
đức của ông Nông Đức Mạnh, trong đó có đoạn: “Là người nắm chức vụ cao
nhất trong đảng, nhưng đồng chí Nông Đức Mạnh đưa con của đồng chí không
đủ tâm đủ tầm làm Chủ tịch Hội Liên hiệp thanh niên, và có ý định đưa
làm Bí thư Thứ nhất Trung ương đoàn, vừa mưu cầu danh vọng vừa dụng ý
gây dựng lực lượng của mình lâu dài”.
Không chỉ riêng Trung tướng Nguyễn Hòa, mà cả Đại tướng Võ Nguyên Giáp
và nhiều người lên tiếng, tố cáo ông vụ “Sáu Sứ”, “Năm Cam”… nhưng tất
cả đều chìm vào im lặng. Nông Đức Mạnh đã lấy quyền Tổng bí thư ém nhẹm
đi.
Những người bị tố cáo chẳng những không bị điều tra, xử lý một cách
nghiêm túc, dân chủ, công khai như điều lệ đảng mà trái lại, đươc trọng
dụng. Vì dụ như Nông Quốc Tuấn được làm Bí thư Tỉnh ủy trước thềm đại
hội XI của đảng, rồi giành một suất cơ cấu Ủy viên Trung ương đảng, mà
dư luận cho rằng đó là sự mặc cả của Nông Đức Mạnh.
Người ngoài nói rất nhiều về sai trái, lỗi lầm của Nông Đức Mạnh đối với
dân với nước, con ông lại “vạch áo cho người xem lưng” về nhân cách của
một người cha, sự lừa đảo của bà dì là Đại biểu Quốc hội. Đọc lá thư
của con gái ông gửi báo ‘Người cao tuổi’, tôi thấy xấu hổ thay cho ông.
Tất cả những điều tôi viết trên đây có lẽ góp được một phần nhỏ để trả
lời câu hỏi: Nông Đức Mạnh – ông là ai? Cái lớn hơn, chính tôi cũng đang
tìm câu trả lời là: Phải chăng Nông Đức Mạnh là người đã có công tạo
những thuận lợi cho Trung Quốc nhảy vào tận ngã ba biên giới Đông Dương
chiếm vị trí “thượng phong” về quân sự cả vùng để…khai thác Bauxte Tây
Nguyên? Cả những khu rừng rộng lớn ở Lạng Sơn cho Trung Quốc thuê 50 năm
chẳng lẽ không phải “anh thợ rừng, đội phó đội khai thác gỗ họ Nông”
cho phép? Nhưng, từ 1991 váo Bộ Chính trị đến ngày 19-1-2011, suốt 20
năm hai khóa Chủ tịch Quốc hội, hai nhiệm kỳ Tổng bí thư, ông đã làm
được những gì có giá trị và để lại dấu ấn cho dân cho nước. Nhất là việc
buông lỏng vai trò lãnh đạo, làm mất sức chiến đầu và hạ uy tín Đảng
nhanh như vậy, để rồi đến Đại hội XI phải chỉnh đốn, phải giải quyết hậu
họa do hai khóa IX và X để lại, lo gạn đục khơi trong không xong, với
vai trò người đứng đầu, do ông hay do ai? Câu hỏi đó ông Mạnh phải trả
lời, ông không trả lời thì lịch sử sẽ trả lời thay ông.
Nhân dân khắp các vùng miền đều biết “công lao” của Tổng bí thư đời thứ 8
Nông Đức Mạnh là 10 năm đứng đầu vị trí lãnh đạo đảng cầm quyền đã kéo
thụt lùi sự phát triển của đất nước cả trăm năm. Đến mức phát biểu bế
mạc tại Hội nghị Trung ương 6 (khóa XI), Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã
nói: “Mặc dù nhiều khuyết điểm, hạn chế có từ các khoá trước, nhưng với
trách nhiệm chính trị của cơ quan lãnh đạo hiện nay, Bộ Chính trị và
từng Uỷ viên Bộ Chính trị tự nhận thấy sâu sắc trách nhiệm chính trị của
mình trước những khuyết điểm, hạn chế đó”.
Một điều người viết bài này cần phải rạch ròi với Nông Đức Mạnh: Khi trả
lời phỏng vấn báo nước ngoài, ông nói: “Ở Việt Nam ai cũng là con cháu
Bác Hồ”, là một cách nói nước đôi, lấp lửng, không minh bạch và thiếu
trung thực để ai hiểu thế nào thì hiểu, may có chút dính dáng trong dư
luận nhằm phần nào đó giải quyết khâu oai chăng? Chẳng lẽ ông không biết
cái cách trả lời lấp lửng thiếu trách nhiệm như thế với nhà báo nước
ngoài vùa bất hiếu với ông bà, cha mẹ lại phạm thượng, công khai hạ uy
tín Hồ Chủ tịch? Nhưng ông nói thế là không đúng. Tôi là một người Việt
Nam, tôi khẳng định với ông rằng, tôi không phải là con cháu Bác Hồ. Tôi
có ông bà cha mẹ đàng hoàng, sống trên mảnh đất Việt Nam, khi chết tôi
theo ông bà cha mẹ tôi. Đó là sự thật.
Khổng Tử nói “Tu thân-tề gia – trị quốc – bình thiên hạ”, Nông Đức Mạnh
đến già chưa tu nổi cái thân mà giao cho ông ta những 20 năm trọng trách
“trị quốc, bình thiên hạ” thì thật là sai lầm.
Minh Diện
26/12/2012
(Blog Bùi Văn Bồng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét