Tôi không thấy mức án VKS đưa ra là nhẹ, dù ông Quý đã vừa khóc vừa nói, mong tòa giữ nguyên
mức án VKS đã đề nghị áp dụng cho anh trai – ông Vươn, 5-6 năm tù.
Nhưng tôi cũng sẽ không nhìn vào mắt các vị quan tòa để tìm kiếm tia hy
vọng mong manh cho gia đình ông Đoàn Văn Vươn, được xử trắng án.
Những người chịu trách nhiệm phán xử trong vụ án Nọc Nạn năm xưa là những con người tự do.
Ngoài mệnh lệnh chính trị của chính quyền thực dân, họ còn phải chịu sự
phán xét của tòa án, một tòa án cấp cao hơn, cấp tối cao trong mỗi con
người, đó là tòa án lương tâm. Đây chính là khác biệt căn bản của họ với
những người đang chịu trách nhiệm phán xử vụ án Tiên Lãng, những nô lệ
khoác bộ áo quan tòa.
Khi người ta không được tự do
trong hành xử của mình thì họ cũng thấy mình không phải chịu trách nhiệm
với những phán quyết mà họ đưa ra. Tất nhiên khi đó họ cũng không phải
đối mặt với tòa án lương tâm của chính họ. Giả sử nếu có lúc nào đó họ
phải đối mặt thì họ cũng tìm ngay ra một kẻ để đổ lỗi, đó là cấp trên,
là lãnh đạo, là hệ thống… Rồi họ tự kết luận, họ vô tội. Họ cũng chỉ là
nạn nhân.
Điều tồi tệ hơn, trong xã hội
Việt Nam ngày nay, những ông quan tòa của chúng ta không phải là những
kẻ hiếm hoi, lạc loài, trái lại, họ dễ dàng tìm thấy những kẻ đồng lõa
với mình ở khắp mọi nơi. Đó là ông bác sỹ, anh công an, chú nhà báo, ông
bạn kỹ sư, cô hàng nước gần nhà, anh xe ôm đầu ngõ… họ tìm thấy một
tình trạng nô lệ, một sự sự vô trách nhiệm, vô trách nhiệm như một lẽ
tất yếu, nô lệ như một lẽ tất yếu, được phổ biến khắp nơi, len lỏi đến
từng ngõ ngách của cuộc sống.
Trả lời phỏng vấn BBC Tiếng Việt, nghệ sỹ Kim Chi nhận định rằng: “Nếu
người ta thả bổng cho Đoàn Văn Vươn, cho gia đình anh ta, thì điều đó
sẽ thu phục được lòng dân. Còn nếu mà lấy quyền, lấy luật rừng để mà
trừng trị một người lương thiện như thế, thì nhất định là tức nước thì
phải vỡ bờ thôi”.
Tôi có thể phần nào đồng ý với
nghệ sỹ Kim Chi ở vế thứ nhất, còn ở vế thứ hai thì chắc chắn không. Dù
kết quả vụ án Đoàn Văn Vươn thế nào thì cũng không dễ gì có chuyện “tức
nước vỡ bờ” trong hoàn cảnh hiện nay. Đa số người dân chỉ “tức nước vỡ
bờ” khi những quyền lợi thiết thân của họ bị xâm phạm, như đầm tôm với
gia đình ông Vươn, còn ngược lại, sự cảm thông với hoàn cảnh bất hạnh,
hay bất bình vì oan trái cùng lắm chỉ gây nên xót xa – căm hận ở trong
lòng mà thôi. Một số ít sẽ tỏ thái độ, còn đa phần sẽ làm ngơ. Và cũng
như các vị quan tòa trong vụ án Đoàn Văn Vươn, những người làm ngơ sẽ có
đủ lý lẽ để biện hộ cho mình.
Đó chính là điều tồi tệ nhất mà
một hệ thống toàn trị có thể tạo ra. Những lầm lỗi, thậm chí là tội ác
về kinh tế dễ gây bất bình, phẫn nộ cho công luận, nhưng suy cho cùng nó
lại là những tội lỗi để lại ít hậu quả và dễ khắc phục. Còn những tội
ác làm phá hủy tận căn để lương tri con người thì khó nhận biết hơn, gây
phẫn nộ ít hơn, lại khó cứu vãn và để lại hậu quả ghê gớm hơn gấp nhiều
lần. Tình trạng nô lệ, sự vô trách nhiệm được gieo rắc phổ biến nơi con
người trong các chế độ toàn trị là một trong những tội ác như thế. Nó
như một thứ thuốc độc ma mãnh, từng lúc từng lúc len lỏi vào tận xương
cốt mỗi con người phá hủy tận gốc dễ, căn để, bòn rút toàn bộ sức mạnh
sáng tạo, động lực phát triển của xã hội.
Không có chuyện “tức nước vỡ bờ”,
nhưng nếu vụ án Đoàn Văn Vươn kết thúc bằng một bản án khắc nghiệt, một
sự hủy hoại trong mỗi con người, niềm tin vào công lý, vào đạo đức xã
hội chắc chắn sẽ gia tăng. Khi niềm tin vào công lý, vào đạo đức xã hội
bị xói mòn, con người sẽ bị đẩy sâu hơn vào các lợi ích thiết thân. Họ
sẽ tìm mọi cách để tự bảo vệ mình, gia đình mình, lợi ích riêng tư của
mình và không ngần ngại nếu có thể, xâm phạm vào lợi ích người khác, lợi
ích xã hội. Đồng thời cũng chính những con người này, họ cũng sẽ sẵn
sàng kháng cự lại bằng “luật rừng” nếu có thể với mọi sự xâm hại đến lợi
ích bản thân và gia đình họ.
Những người có trách nhiệm với đất nước cần nghĩ đến những hệ quả sâu xa này. Étienne Vacherot, triết gia, chính trị gia Pháp thế kỷ 19 đã viết: “Chế độ chuyên quyền là trường học tồi tệ nhất cho nền dân chủ”.
Tôi đồng ý với nhận định này. Người ta hay lấy những cuộc biểu tình,
những bất ổn chính trị ở Thái Lan để chỉ trích chế độ dân chủ. Nhưng tôi
thì lại thấy rằng đó là những sự “tập dượt dân chủ” không tránh khỏi và
tin rằng không lâu nữa, người Thái sẽ có một chế độ dân chủ đủ trưởng
thành để đưa đất nước họ vào một quỹ đạo phát triển bền vững. Sau khi
viết những lời trên trong cuốn La Démocratie, năm 1859, tức là 70
năm sau cách mạng Pháp 1789, Étienne Vacherot đã bị bắt vào tù, với mức
án 1 năm (sau được giảm xuống còn 3 tháng). Rõ ràng người Pháp đã chẳng
được cho không nền dân chủ tự do của họ có bây giờ.
Thật nực cười khi muốn đất nước
có dân chủ tự do mà lúc nào cũng canh cánh một nỗi lo gọi là “mất ổn
định”. Với cá nhân mỗi con người, tôi không thấy những người lúc nào
cũng chỉ chăm chăm một cuộc sống bình yên có thể làm được điều gì đó có ý
nghĩa trong cuộc đời của họ.
Xin hãy nghe lại lời Patrick Henry, lãnh tụ Cách mạng Mỹ, phát biểu ngày 23/3/1775: “Liệu
có phải cuộc sống quá đáng yêu và hòa bình quá ngọt ngào tới mức phải
mua bằng xiềng xích và nô lệ không? Ơn chúa tối cao, hãy đừng bao giờ
như vậy. Tôi không biết những người khác sẽ chọn con đường nào. Nhưng
với tôi, hãy cho tôi tự do hay là chết”
About these ads
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét