Tiến
sỹ Trần Nhơn – nguyên thứ trưởng Bộ Thủy Lợi lại vừa công bố một bài
thơ chính luận dài 1020 câu mang tiêu đề “Nghĩ về Quốc hội, Đảng và ...
thời cuộc” mà ông gọi là trường ca. Tôi thì gọi đây là bản “Diễn ca Việt
Nam đương đại”
Bố cục không được chặt lắm song sức khái quát của bản diễn ca thật lớn.
Hãy nghe ông triết lý:
Trời đất không hài hòa âm dương,
Thế giới thiếu hội nhập đa phương,
Hành tinh mất cân bằng sinh thái,
Ắt là hậu quả sẽ khôn lường!
Thật
là hàm súc. Chỉ với 4 câu văn vần, ông vừa trình bày được vũ trụ quan,
nhân sinh quan, vừa lý giải, vừa cảnh tỉnh … (Cho nên tôi đã từng khẳng
định Trần Nhơn là nhà thơ chính luận số một của Việt Nam).
Từ triết luận đó, ông soi xét vấn đề chính trị:
Sự tồn tại thế lực đối lập
Giúp hệ thống chính trị cân bằng;
Tự vận động phát triển bền vững,
Thuận mệnh trời, hòa hợp nhân văn.
Một cách tài tình, ông hình tượng hóa “Hệ thống chính trị vắng đối lập” bằng một hình ảnh thật gớm ghiếc:
Hệ thống chính trị vắng đối lập
Như hình nhân tập tễnh chân què,
Trong
khi báo, đài cứ xa xả nén vào óc người ta những điều dối trá: “Chưa có
bao giờ đẹp như hôm nay” thì Trần Nhơn nói lên sự thật:
Đất nước một trăm năm nhìn lại,
Bao giờ khốn khổ thế này chăng?
Loạn xã hội, ngoại xâm, nội gián,
Từ cội nguồn “đảng chủ” lai căng!
Cái
nguyên do “Đảng chủ” không những làm cho đất nước tụt hậu so với thế
giới mà còn ngày càng suy nhược so với chính thời đại cha ông mình:
Ngàn năm minh triết vị nhân dân,
Khoan dung, bất khuất Lý, Lê, Trần...
Từ ngày “đảng chủ” thay quân chủ,
Mở kỷ nguyên quốc nhược dân bần!
Ông
Hồ Chí Minh nhắc nhở bàn dân với giọng tự hào: “Các Vua Hùng đã có công
giữ nước. Bác cháu ta phải cùng nhau giữ nước”. Thực ra lịch sử cho
thấy, chỉ ngày xưa:
Quân chủ giữ vẹn toàn đất nước,
Không nhường một tấc đất cho Tàu.
Còn ngày nay thì:
“Đảng chủ” đuổi sói ra cổng trước,
Rước voi giày mả tổ vườn sau!
Những người lãnh đạo ĐCSVN ra sức níu kéo Điều 4 để duy trì thời đại “Đảng chủ” trong khi Trần Nhơn cho rằng:
Người cộng sản tâm tài trí dũng,
Coi Điều Bốn là sỉ nhục mình.
Đi đầu trong phong trào quần chúng,
Sao phải bám vào “phao cứu sinh”!
Chính Điều Bốn đang hủy hoại Đảng,
Chưa có nó Đảng đã hư rồi.
Quyết giữ nó sẽ là quốc nạn,
Đảng càng nhanh mục nát mà thôi!
Ông kêu gọi đương kim Tổng Bí thư:
Ông Trọng cần để lại dấu ấn,
Phế bỏ “đảng chủ” lập quyền dân.
Song, kêu gọi chỉ để mà kêu gọi, trông mong gì được ở cái con người
Chưa vượt chính mình – còn lú lẫn,
Lạc vào mê hồn trận “ngu quân”.
Chẳng
những thế con người ấy còn tỏ ra rất non kém. Vì non kém, ông ta chỉ có
thể thuyết giáo chung chung. Hoặc nói những điều vô thưởng vô phạt.
Hoặc nói những điều cũ mèm lạc lõng, lạc hậu đến mức như là phản động.
Việc
làm thì chẳng đâu vào đâu. Hồi làm Bí thư Thành ủy Hà Nội, Thủ đô rất
trì trệ. Kém hẳn so với Đà Nẵng, Sài Gòn và nhiều thành phố khác. Đã thế
còn tiếp tay cho Siputra lậu thuế một ngàn sáu trăm tỷ đồng để được
hưởng một biệt thư trị giá một triệu đôla.
Hành
động quyết liệt nhất trong đời NPT, sau này kể lại, chỉ có thể là hành
động đã được ông biểu diễn trong Hội nghị Trung ương 4 vừa rồi. Thế mà,
kết quả hành động này đã không chỉ mang lại thất bại cho cá nhân ông mà
còn bôi nhọ cả “triều đình” ĐCSVN. Sau Hội nghị TW4, người ta rất dễ
liên tưởng cái thiên triều trên tivi trong vở hài Táo quân Báo cáo vào
dịp Tết năm nay với “triều đình” CSVN thời Nguyễn Phú Trọng. “Thường vụ
Bộ Chính trị Thiên triều” gồm Ngoc hoàng, Bắc Đẩu, Nam Tào, Thiên Lôi mà
có khác nào bầy thảo khấu. “Nội các thiên triều” thì bát nháo như một
cái chợ trâu bò.
Những gì diễn ra trong Hội nghị TW4 không dấu nổi âm mưu sát phạt nhau giữa Nguyễn Phú Trọng với Nguyễn Tấn Dũng:
Cùng là thành viên Bộ Chính trị,
Ông rình lật cánh đánh phủ đầu!
……
Ông nghĩ mang Ba Dũng “tế thần”
Để Đảng tiếp tục đè đầu dân,
Là tính toán sai lầm chiến lược,
Nước cờ tàn “đảng chủ” di căn?
Nếu
biện giải rằng hành động đó không do kèn cựa, không phải là xấu bụng mà
chỉ xuất phát từ động cơ “vì Đảng” thì cái sự “vì Đảng” đó cũng thật là
dại dột, dốt nát:
Tập trung chống tham nhũng? - Lạc hướng!
Dồn sức “đánh” Thủ tướng? - Lạc đề!
Căn nguyên: ý thức hệ tư tưởng,
Phải đâu vì Tư S, Ba D?
“Thanh toán” vài cán bộ ăn bẩn,
Đảng sẽ trong sạch và mạnh lên?
Hay mượn cớ tiêu diệt đối thủ,
Tổng Bí thư thâu tóm độc quyền?
Đó chính là cách làm thiển cận,
Đã và đang “chuốc oán gây thù”.
Cựu
đại sứ Nguyễn Trung – nguyên cố vấn thủ tướng Võ Văn Kiệt cũng có chung
nhận định. Trong “Thư ngỏ gửi Quốc hội, Đảng CS và Nhà nước Việt Nam”,
Nguyễn Trung viết:
“Hội
nghị Trung ương 5 và 6 lấy chống tham nhũng là mặt trận chính. Quyết
định này sai lầm ở chỗ: (a) chủ yếu nhằm vào xử lý vụ việc, chứ không
phải nhằm vào sửa lỗi hệ thống là chính, (b) đặt vấn đề chống tham nhũng
lên trên mọi vấn đề cấp bách khác quan trọng hơn nhiều, nghĩa là rất
cảm tính và thiên lệch … Với 2 sai lầm lớn như vậy trong việc đặt ra vấn
đề chống tham nhũng, lại thực hiện trong tình trạng Đảng và toàn bộ hệ
thống chính trị có quá nhiều tiêu cực và yếu kém, nên đến nay kết quả
thực hiện các nghị quyết của các Hội nghị Trung ương 4, 5, 6 liên quan
đến chủ đề này có nhiều biến tướng rất đáng lo ngại, đến nay có thể nói
là thất bại. Chính đồng chí Tổng bí thư không dưới một lần gián tiếp
nhưng đã phải công khai thừa nhận như vậy.
Hơn
nữa, trong khi tập trung mũi nhọn vào chống tham nhũng một cách phiến
diện như vậy, đã xảy ra một số sự việc, một số phát ngôn rất thiếu cân
nhắc, thiếu trách nhiệm (đôi khi có cả thứ ngôn ngữ mang đặc tính “anh
chị”) của một số người có trọng trách… Những hiện tượng này hình như cho
thấy câu chuyện đang diễn ra không phải chỉ có việc chống tham nhũng,
mà còn là biểu hiện bên trong của những động cơ, những hiện tượng “đánh
nhau”, “đối phó với nhau”… không thèm đếm xỉa đến tác động như thế nào
đối với kỷ cương, sự uy nghiêm và mối an/nguy của quốc gia. Những hiện
tượng này hoàn toàn không được phép xảy ra với những chính khách chân
chính!
Qua
các Hội nghi Trung ương 4, 5 và 6, quyền lực của Đảng đang tự mình tiếp
tục làm mất thêm uy tín của Đảng và gây thêm nhiều khó khăn nguy hiểm
cho đất nước. Đơn giản bởi lẽ “nhóm” nào thắng thì đất nước cũng thua;
vì hệ thống chính trị có quá nhiều sai lầm và quyền lực của nó vẫn được
bảo toàn nguyên vẹn, thậm chí đang được “xiết” thêm”.
Nguy
hiểm hơn triệu lần động cơ kèn cựạ cá nhân hay nhận thức phiến diện của
bản thân ông Nguyễn Phú Trọng là điều nghi vấn: phải chăng NPT đang
thực hiện sự chỉ đạo của “quan thầy” ngoại bang?
“Quan thầy” chỉ đao thế nào?
Hình như mật lệnh đã ban:
Một
mặt, phải tuyên bố trước Quốc hội “Biển Đông không có gì mới. Chỉ có
mấy hòn đảo thôi mà” (thật là … hết chỗ nói). Một mặt, phải sắn tay lên
đánh nhau để toàn Đảng toàn dân chú tâm vào đó, đặng “quan thầy” rảnh
tay xây thành đắp lũy ở Hoàng Sa, truy diệt những người Việt Nam nào dám
đánh cá, dám tìm kiếm thăm dò tài nguyên trên Biển Đông.
Trong bài thơ dài của tiến sỹ Trần Nhơn tôi rất quan tâm đến khổ thơ này:
Đóng cửa, hiệp thương với “Cướp ngày”,
Giữa kỷ nguyên hội nhập Đông Tây.
Phải chăng hồn ma Lê Chiêu Thống
Nhập vào Nguyễn Phú Trọng hôm nay?!
Nhận
mật lệnh, cái hồn ma kia đã chỉ đạo mọi cơ quan thông tấn báo chí phải
dốc sức ca ngợi hết trận đánh B52 “Điện Biên phủ trên không” đến Cuộc
Tấn công Tết Mậu Thân … ròng rã hàng tháng trời.
Khích lệ bắn B52 bây giờ để làm gì!
Trong
khi TBT Nguyễn Phú Trọng nhiệt liệt biểu dương thành tích đợt tuyên
truyền bắn B52 thì thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có lý hơn khi ông đến úy
lạo Đoàn 681 Hải Quân với Tổ hợp tên lửa bờ Bastion có khả năng tấn công
mục tiêu xa đến 300 km và bảo vệ một tuyến bờ biển chống tác chiến đổ
bộ của đối phương lên đến 600 km.
Ít ra là phải thế chứ!
Gợi nhớ Mậu Thân để làm gì?
Để biểu dương hàng ngàn chiến sỹ ta bị hạ sát hay để hoan hô hàng ngàn đồng bào ta bị chính chiến sỹ ta tàn sát!.
Trong
khi chỉ đạo khơi sâu Mậu Thân thì ông ta lú lẫn tảng lờ như không hề có
chuyện hàng vạn chiến sỹ ta hy sinh, hàng vạn đồng bào ta bị Trung Quốc
chặt đầu, mổ bụng, moi gan nhằm “dạy cho Việt Nam một bài học”. Tồi tệ
hơn, khi các chí sỹ khả kính như Nguyễn Trọng Vĩnh, Nguyễn Trung, Nguyên
Ngọc, Nguyễn Quang A …. cùng một số anh em trẻ đến đặt vòng hoa tại đài
liệt sỹ trên đường Bắc Sơn để tưởng niệm ngày 17 tháng 02 năm 1979 cũng
bị ngăn trở!
Giỗ trận Đống Đa năm nay không thấy vị lãnh đạo nào hiện diện!
Rõ
ràng người ta không chỉ “hèn với giặc, ác với dân” mà đang thực hiện
mệnh lệnh “quan thầy” đẩy xa Hoa Kỳ để ấn cổ đất nước lèn sâu vào thòng
lọng Trung Quốc!
Ai
cử Trần Đăng Thanh và ra lệnh triệu tập các thầy cô ở các trường đại
học đến nghe ông này thuyết giảng phải tiếp tục coi Hoa Kỳ là kẻ thù,
Trung Quốc là ân nhân.
(Cái
anh chàng Phó Giáo sư – Tiến sỹ này mạt hạng đến mức dám trâng tráo dọa
nạt các thầy cô phải trung với Đảng … nếu không muốn mất sổ hưu!)
Thật rất đáng ngờ. Thật là thậm nguy. Nhà thơ chính luận Trần Nhơn thì nhắc nhở Nguyễn Phú Trọng:
Ông có nghĩ phải sống giằn vặt
Những tháng năm khi đã về vườn.
Những giáo điều, sai lầm, tội ác,
Trước khi tìm đến gặp Diêm vương?
Song,
chỉ lo trước khi ông ấy “tìm đến gặp Diêm vương” thì ách đô hộ toàn
phần của Trung Quốc đã được đặt xong (bây giờ đã bán phần).
Cho nên phải khẩn trương
Tìm bọn “cõng rắn cắn gà nhà”,
Đưa chúng ra xét xử tại tòa.
Người
viết bài này khẩn thiết kính mong Hội nghị Trung ương 7 nhóm họp vào
tháng 5 này hãy sáng suốt đuổi ngay tên Lê Chiêu Thống hiện đại ra khỏi
hàng ngũ lãnh đạo để cứu lấy đất nước.
Hà Nội 20 tháng 4 năm 2013
Nguyễn Thanh Giang
Mobi: 0984 724 165
Web: www.nguyenthanhgiang.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét