Cuộc
trò chuyện qua thơ
Nguyễn
Đào Trường & Trần Đăng Khoa
Thỉnh thoảng tôi vào đọc trang nhà Lão
Khao(Trần Đăng Khoa). Nhưng chẳng để lại dấu ấn gì(Không viết commenf), vì văn
chương của Lão ngất ngưởng như cái ghế Lão đang ngự. Mình tán tụng hươu vượn,
rườm rà, tâng bốc mua vui vô lối, ngại
bạn đọc chê cười buộc cho tiếng rằng lụy. (Hơn nữa tự mình thấy không có khiếu
nhanh tay, hoạt miệng).
Mặc dù
mối quan hệ giữa tôi với lão có thời kỳ khá ấm áp, thân tình. Nhớ khi Lão còn
ngồi chơi xơi nước bên số 4 Lý Nam Đế, trụ sở tạp chí văn nghệ quân đội, chưa
vướng víu vợ con, vô công rồi nghề rất nhàn cư, cộng với chất nghệ sỹ đích thực,
tinh thần quý trọng người gìa quê hương, quanh đời chân lấm tay bùn, chân đất
mắt toét lao động cật lực như hạng tôi, động viên khuyến khích phong trào người
người làm thơ, nhà nhà làm thơ, lão đã tận tâm viết lời giới thiệu tập
"CHIỀU CHÁT" của tôi, rất chi là xúc tích, giọng điệu đùa cợt hóm
hỉnh hài hước mà vẫn nghiêm chỉnh sâu sắc, nhờ vậy tập sách qua nhà xuất bản
Thanh Niên 62 Bà Triệu, lúc đó ông Phạm Đức cùng người Hải Dương làm giám đốc
có hỏi tác giả một vài chi tiết, nhưng không gây khó khăn gì và rồi kí duyệt
tác phẩm ra đời suôn sẻ, ngọt ngào. Tháng 2/2001 tập "CHIỀU CHÁT"chính
thức phất hành, liền bị số kẻ hẹp tính ghen ăn tức ở, cơ hội, nịnh đời đã ném
đá rầm rầm, tâng công tác động đến nhà cầm quyền, tỉnh ủy lệnh cho ủy ban nhân
dân ông Nguyễn Hữu Oanh phó chủ tịch tỉnh Hải Dương gọi bà Đỗ Thị Hiền Hòa
đương nhiệm chủ tịch hội văn học nghệ thuật, bà Hải Vân ủy viên ban chấp hành
đích thân hai người trình tập "CHIỀU CHÁT" của tôi tới phủ đầu rồng
định đưa tác giả, tác phẩm lên thớt, nhà báo thể thao Nguyễn Quang Minh liền
được ông phó Oanh sai đọc chiều chát và phẩm bình. Những bọn cơ hội ngu dốt
chuyên đi mòn đầu gối, tiến thân bằng cách vu oan giá họa, đánh đòn hội đồng
bôi xấu hạ nhục người khác, luôn tị hiềm sợ ai đó hơn mình, chúng nó được dịp
hả hê, hoan hỷ. Bạn bè thân tình, độc giả chân chính cứ tìm tập"CHIỀU
CHÁT" và không khỏi ái ngại băn khoăn, lo lắng, thật là họa vô đơn chí.
Nhờ tác giả luôn ăn hiền ở lành, lại có thần đồng canh cửa đền thiêng(bài viết
của Lão Khao) nên tai qua nạn khỏi, tác giả, tác phẩm vẫn bình an cô sự, lai
được nhiều người khen nữa chứ. Nhớ đến lời cụ Nguyễn Du"Đường xa nghĩ lại lâu ngày mà kinh", thật hú vía. Độc
giả vẫn tìm mua"CHIỀU CHÁT" về đọc đến không còn một quyển. Mùa bóng
đá Châu Âu đang diễn ra tại hai quốc gia, Lão Khoa mặc dù rất mù mờ về bóng đá,
nhưng điều gì gây phấn khích Lão viết một bài đưa những nhận xét hài hước, sắc
sảo buồn cười. Thấy có nhiều bạn đọc viết, để lại cảm nhận, tôi đọc phấn chấn,
tự đưa vào vài câu vần vè chẳng ăn phập gì với bóng đá, để thăm dò vì lâu rồi
chúng tôi không có dịp diện kiến và cũng có ý trêu ghẹo. Cứ tưởng khi đọc chắc
Lão tức lộn tam bành, thế mà chẳng những không tức còn tỏ ra cảm ơn tôi đã qua
thăm nhà Lão. Lão cũng có thời gian qua nhà đọc Blogs của tôi (Thật không
ngờ).Vì vậy người xưa nói:"QUAN ĐẾN
NHÀ DÂN, QUAN ĐƯỢC TIẾNG. DÂN PHẢI TIẾP QUAN DÂN MẤT BUỔI CÀY". Đúng thật hôm nay không những một mà tôi đã
mất mấy buổi cầy để tiếp lời Lão Khoa.
Lão trả lời tôi bằng bài thơ"GỬi THI
SĨ ĐÀO TRƯƠNG". Tự coi ghế cao là trời hành, lại muốn "Về quê làm
gã Chí phèo. Tuyệt hay"(Thơ Trần
Đăng Khoa). Sau đây xin đưa cuộc trò chuyện giữa tôi với Lão bằng những bài
thơ dãi bày tâm sự trong vài ba ngày qua.
Nguyễn Đào Trường
6. Cảm nhận từ: Điền Trì [Bạn đọc] · http://nguyendaotruongblogs17.06.12@08:41
Gửi Lão Khoa
CÁI GHẾ
CÁI GHẾ
Nguyễn Đào Trường
Hại thay cái ghế ngôi cao
Thơ hay lả tả phương nào gió đông
Nhiệm màu phẳng ghế nhọn chông
Ngồi vào xuyên thủng đến không còn gì.
Hại thay cái ghế ngôi cao
Thơ hay lả tả phương nào gió đông
Nhiệm màu phẳng ghế nhọn chông
Ngồi vào xuyên thủng đến không còn gì.
NĐT
6-1. Phản hồi từ: LÃO KHOA [Blogger] 18.06.12@15:31
Cám ơn thi sĩ đã qua. Vẫn
đọc bác trên Blog của bác:
GỬI THI SĨ ĐÀO TRƯỜNG Ghế cao là cõi giời hành Khác chi mảnh chĩnh, mảnh sành mốc meo Hãy từ giã chốn phiêu diêu Về quê làm gã Chí Phèo. Tuyệt hay Đời buồn đã có men say Thiên đường mê đắm dựng ngay góc vườn Dưới tàu lá chuối đãm sương Một nàng Thị Nở tỏa hương Thúy Kiều...
Lão Khoa(Trần Đăng khoa)
|
|
17. Cảm nhận từ: Điền Trì [Bạn đọc] · http://nguyendaotruongblogs17.06.12@19:42
CỔ VŨ
Nguyễn Đào Trường
Nguyễn Đào Trường
Mượn vần cảm tác đôi lời
Góp vui cuộc đá sân chơi lạ thường.
Người mù mờ kẻ tinh tường
Hò nhau cổ vũ điên cuồng vỡ sân.
Góp vui cuộc đá sân chơi lạ thường.
Người mù mờ kẻ tinh tường
Hò nhau cổ vũ điên cuồng vỡ sân.
NĐT
ĐÁ ĐI
Nguyễn Đao Trường
Lún phún xanh sân cỏ tuyệt mà
Say sưa vần chuyển trái ban da
Đưa lên đẩy xuống giành nhau đá
Nhất thắng nhì thua chẳng thủ hòa.
Sau khi đọc bài "ĐÁ ĐI". Lão chúc tôi chỉ có thắng, lại đùa càng già
càng dẻo càng dai…Kinh.
GỬi LÃO KHOA
Nguyễn Đào Trường
Tớ nay gần tám mươi rồi
Khi bằng tuổi Lão thì trời mới"kinh"
Dẻo dai đâu có đến mình
Thắng thua là chuyện nghĩa tình dài lâu
tra giày uể oải lâu mau
Quần hoài nát cỏ thêm đau thân già,
Tài chi so với người ta
Sân người liếc mắt bóng nhà chùn chân.
21-1. Phản hồi từ: Trần Đăng Khoa [Bạn
đọc] · http://Lão Khoa.Blogtiengviet.net 18.06.12@20:53
Đùa thi sĩ Đào Trường
Trần Đăng Khoa
Tám mươi đâu phải đã già
Trăm năm bác Phó vẫn là ...giai tơ..*.
Kềnh càng quẩy mấy gánh thơ
Bao em mũm mĩm vẫn mơ bồ...ngầu.
---------
* Nhà thơ Nguyễn Đào Trường đã nhiều năm làm Phó ga (Phó Giám đốc ga xe lửa Hải Dương)
Tám mươi đâu phải đã già
Trăm năm bác Phó vẫn là ...giai tơ..*.
Kềnh càng quẩy mấy gánh thơ
Bao em mũm mĩm vẫn mơ bồ...ngầu.
---------
* Nhà thơ Nguyễn Đào Trường đã nhiều năm làm Phó ga (Phó Giám đốc ga xe lửa Hải Dương)
TÂM SỰ CÙNG KHOA
Nguyễn Đào Trường
Lâu ngày không thể gặp nhau
Tình trên trang Blogs vài câu vui đùa
Một đằng lọc lõi có
thừa
Ghế cao lại bảo khổ
chưa" Trời hành*"
Ví mình" mảnh
chĩnh mảnh sành "
Bờ ao vất bỏ lâu
thành" mốc meo
Hãy từ giã chốn phiêu
diêu
Về quê làm gã Chí
Phèo. Tuyệt hay
Đời buồn đã có men say
Thiên đường mê đắm
dựng ngay góc vườn
Dưới tàu lá chuối đẫm
sương
Một nàng Thị Nở tỏa
hương Thúy Kiều…"
Một đằng học cách nối
điêu
Hoang đường mơ tưởng
bao điều viển vông
Cuộc đời có cũng như
không
Chắp vần tìm dấu bóng
hồng năm xưa
Lang thang chịu trận
nắng mưa
Người thơ nhàm chán
mình chưa thầy gì
Đành rằng không biết
lần đi
Biết rồi lao tới khác
chi mù lòa.
giật mình thức giấc
tỉnh ra
Mênh mông toàn cõi
nhạt nhòa mờ sương
Dứt tình đoạn tuyệt
con đường
Ngẩn ngơ thơ phú ẩm
ương dông dài
Đời thường lận đận
chông gai
Đời thơ chìm đắm bất
tài bão dông
"Thương con tầu
cũ long đong**
Ngược xuôi năm tháng
mãi trong một đường".
NĐT
*Thơ Trần Đăng Khoa
**NĐT Rút trong tập
chiều chát. NXB Thanh niên ấn hành HN 2001
Phản hồi từ: LÃO KHOA [Blogger] 22.06.12@06:35
Phản hồi từ: LÃO KHOA [Blogger] 22.06.12@06:35
Được đăng bởi Nguyễn Đào Trường vào lúc 04:29
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét