Lũ bến Hàn Giang
Nguyễn Đào Trường
(Trích trong tập thơ Lũ
bến Hàn Giang, NXB Hội Nhà văn, 2011)
Thơ
viết nơi nền nhà Nguyễn Trãi
Nguyên vuông đất cũ nhà đây
Dây leo oan nghiệt phủ dầy nền xưa
Ngậm ngùi khét nắng trôi mưa
Trời mù ảm đạm mây lùa ngẩn ngơ.
Cỏ tươi hoa héo hồn thơ
Xôn xao con chữ
Sững sờ nét son
Thông ngàn đá núi Côn Sơn
Rì rào trầm mặc
Lặng hờn chịu tang.
Chết còn sống giữa nhân gian
Lệ Chi Viên đẫm muôn vàn thương đau.
Mừng thọ bạn thơ
(Chúc thọ bà Bạch Hạc 80
tuổi, Hải Phòng)
Tám mươi năm giữa cõi người
Chắt chiu mưa nắng gom lời thế gian
Đãi vàng luyện áng thơ văn
Tạc vào sâu thẳm cao xanh biển trời.
Mừng bạn thơ Hiếu Giang tám
mươi tuổi
(Quê Tứ Kỳ)
Ngước lên trăm bậc thang trời
Bi hài tám chục thang đời vượt qua
Xuân về xanh lá tươi hoa
Gió lầm cát bỏng lùi xa một thời
Nhà lành con cháu đông vui
Ấm tình làng xóm đẹp lời gần xa.
Viếng bạn thơ
( Đại tá Lương Chung)
Càn khôn khép vội kín rồi
Ngàn năm vĩnh biệt một người làm thơ
Ngôn từ côi cút ngẩn ngơ
Nghĩa tình đứt đoạn bơ vơ lạc vần.
Mừng anh rũ sạch bụi trần
Nợ đời sớm trả hết phần thịt xương.
Thương anh nặng gánh Trường Sơn
Dạn dày oanh liệt
nguồn cơn đã từng
Sông dài thuyền nhẹ tạm dừng
Bão giông bất chợt phũ phàng cuốn trôi
Ô hô! vĩnh biệt than ôi
Lương Chung đại tá về nơi niết bàn.
Ông đồ Lạc Viên
(Tặng bạn thơ Doãn Hợi, 74 tuổi, nhân dịp tổ
thơ CLB Nguyễn Trãi xuống Hải Phòng giao lưu thơ, 18/1/1994)
Càn khôn sinh chốn Lạc Viên
Niềm vui lắt léo ưu phiền chìm sâu
Ông đồ trước, biển rác sau
Ao Than* kiêu bạc sáng màu thơ ngang.
Có nhiều không cả thế gian
Đường đông lấn lướt chen ngang mặc đời
Riêng ông hóm hỉnh mỉm cười
Chơi trò giả chết nghiệm lời xót thương.
Bạn thân nháo nhác đèn hương
Người sơ vô cảm, phố phường dửng dưng
Nát thân con chữ nào mong
Trăm năm dâu bể đau lòng câu thơ.
·
Xóm Ao Than, Lạc Viên, nơi ông Doãn Hợi
cư trú có bãi rác rất to.
Tiễn bạn thơ về Nam
Bạn về trong ấy chiều rồi
Gió giăng sợi nhớ, thu rơi giọt buồn
Mây bay núi đứng bồn chồn
Hai đầu tít tắp hoàng hôn khép dần.
Hôm nào nghe bạn đọc thơ
Hôm nào nghe bạn đọc thơ
Hoa bừng sắc thắm, mây lờ lững trôi
Âm vang lưu luyến bồi hồi
Tơ lòng réo rắt, vút lời chim ca
Thanh Hà mấy chặng đường xa
Dồn thơ bắc nhịp, đôi ta nối vần.
Tượng đài
Hiển linh ông đứng nơi đây
Nhìn trời đất, biết vơi đầy nước non
Bạch Đằng xưa, giặc giã tan
Thánh nhân có một, trần gian muôn đời.
Vịnh Hạ Long
Hạ Long huyền thoại xa xưa
Biển trồi lên gọi ước mơ cháy lòng
Lô xô núi biếc trời đông
Vàng gieo ngọc trải một vùng kỳ quan
Nắng vàng lấp lánh gương than
Con tàu chở nặng bốn phương lại gần
Bán mua nhiều nỗi gian truân
Bừng lên sức sống ngàn xuân tràn trề
Hạ Long thành phố diệu kỳ
Đảo chồng lưu luyến thuyền đi mơ màng.
Tre làng
Thu đem heo đến loang vàng
Già nua kẽo kẹt tre hàng gió đưa
Thân gầy bao quản nắng mưa
Dạn dày chịu trận đủ mùa bão lay
Gốc trơ đất đói tháng ngày
Lưa thưa còi cọc thẹn tay ai trồng.
N.Đ.T
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét