Bài đăng phổ biến

Thứ Tư, 22 tháng 1, 2014

VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC LÊ HIẾU ĐẰNG

CÔNG DÂN MẠNG TỎ LÒNG THƯƠNG TIẾC NHÀ YÊU NƯỚC LÊ HIẾU ĐẰNG

Anh ra đi vào lúc 22g 07 phút tối 22.1.2014 để lại bao tiếc thương cho nhiều người. Từ tối qua đến sáng nay đã có hàng ngàn status viết về anh trên trang xã hội Facebook và hàng chục bài viết về anh trên các trang tin khác cả trong và ngoài nước.  Xin trích đăng một số bài viết về anh và một số hình ảnh của anh được đưa lên mạng.
KTS Võ Thành Lân: 

JB Nguyễn Hữu Vinh
Lê Hiếu Đằng, một con người đã chiến đấu tỏ rõ khí tiết của mình đến khi chết. Ông đã dành gần trọn đời mình đi với Cộng Sản và khi nhận ra chân tướng nó, ông đã kịp thời gột bỏ như gột sạch những vết nhơtrong cuộc đời trước khi ra đi.
Ông là một tấm gương cao cả về nhân cách và chí khí, một tấm gương cho những kẻ bị ngộ độc thông tin và lừa bịp trên đời.
Xin vĩnh biệt MỘT CON NGƯỜI.
R.I.P

THẾ LÀ XONG! CHÀO ANH đẰNG

 Hạ Đình Nguyên

Thế là xong !
Anh đã từ biệt !
Anh thực sự đã yên nghĩ, đã khép lại một chu kỳ hoàn hảo : “Trăm năm trong cõi người ta”.
Lúc nầy, chúng ta lại nhớ lời nói đầy ý nghĩa của con người nổi tiếng Mandela, đúng với trường hợp của Anh:
"Cái chết là điều không thể tránh khỏi. Khi một người đã hoàn thành điều người đó coi là trách nhiệm với dân tộc mình, với đất nước mình, người ấy có thể yên nghỉ.”
Chúng ta có thể nhất trí, “biểu quyết” rằng anh Đằng đã hoàn thành trách nhiệm của mình với dân tộc và đất nước,  theo cái nghĩa là anh hết mình cho đến giờ phút trước khi hôn mê và chấm dứt hơi thở.

RỒI ANH RA ĐI


Giấy khai tử ghi anh mất lúc 22 giờ ngày 22 tháng 01 năm 2014 nhưng chính xác anh ra đi lúc 22 giờ 7 phút. Anh chia tay mọi người trong thanh thản vì anh đã biết sẽ có ngày này. Những người bạn thân thiết của anh, những lớp đàn em của anh, những người mến mộ anh hầu như cứ đến mỗi lúc mỗi đông. Lớp chưa kịp biết tin, đến bệnh viện 115 nơi anh nằm điều trị cho đến những giây phút cuối cùng, lớp đã biết tin hoặc từ bệnh viện theo anh về đến trung tâm pháp y tại 336 Trần Phú.
Những mái đầu đã rất bạc như Huỳnh Tấn Mẫm, Huỳnh KIm Báu, Kha Lương Ngãi, Nguyễn Quốc Thái...và những mái đầu chớm hoa râm như ks Tô Lê Sơn và rất nhiều bạn trẻ khác mà tôi không thể nào nhớ hết đang dần dần quần tụ về bên anh. Anh vẫn nằm bên trong, anh em đứng bên ngoài lặng lẽ và cứ đông dần lên. Môt đêm trắng đầu tiên trong chuổi đêm trắng mà những người thân thiết, những người đồng chí hướng sẽ dành cho anh. Không ai buồn vì chuyện anh ra đi nhưng ai cũng buồn vì anh không còn lại để chung vui và chứng kiến những đổi thay của đất nước như mong ước cháy bỏng của anh từ lúc mới trưởng thành cho đến tận bây giờ.
Anh là một người kiên định lòng yêu nước. Anh là một thư sinh nhưng thấy đất nước lao đao anh phải từ bỏ bút nghiên để nhập cuộc và đến khi thấy đất nước vẫn lao đao anh lại tiếp tục nhập cuộc. Ngọn lửa yêu nước đến cháy bỏng trong anh không bao giờ nguội đi ngay trong những ngày anh trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh. Anh hoàn toàn không lo chiến đấu với căn bệnh đang hành hạ trong anh từng giây từng phút, anh chỉ lo với những chuyện bên ngoài xã hội, lo cho anh em, lo cho những người dân oan, lo cho những hoàn cảnh bị vùi dập vì sự bất công tạo ra bởi chính quyền mà anh đã từng góp phần dựng lên...
Thôi xin tạm dừng đây. Lúc nầy ở bên anh sẽ ý nghĩa hơn gấp vạn lần những lời nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét