[Vào lúc : 16:48 - 24/08/2012 | Chuyện mục : Ý kiến - đối thoại]
Với những bằng chứng mà cộng đồng mạng đã phát hiện
trong suốt hai tuần qua, đã hoàn toàn khẳng định: Ông Hoàng Quang Thuận không
chỉ qua mặt các cơ quan pháp luật, mà còn nghênh ngang trở thành Hội viên Hội
Nhà văn VN với cái thẻ có chữ ký bay bướm của ông Hữu Thỉnh! Xin lưu ý, ông Hữu
Thỉnh chính là người đã rất có công kết nạp tên tội phạm tham nhũng Hùng Anh
gây sụp đổ công ty dược Minh Hải ở Cà Mau lẫn tay bác sĩ chuyên trị hẹp bao quy
đầu Nguyễn Minh Hồng chỉ mới tập tọng viết được vài câu văn ấm ớ ở Nghệ An,
cùng vào tổ chức văn chương uy tín bao nhiêu năm tồn tại bằng tiền thuế của
nhân dân! Tôi không khỏi nghi ngờ: ông Hoàng Quang Thuận lừa siêu hạng, hay
những kẻ có quyền bị đui mù chức năng thẩm mỹ hoặc ăn oản chùa ngọng miệng, mà
nâng đỡ Hoàng Quang Thuận kệch cỡm tiến lên ứng cử giải Nobel? Tội trộm cắp và
tội lừa đảo của Hoàng Quang Thuận còn khủng khiếp hơn tội của Nguyễn Đức Kiên
vừa bị bắt vì lũng đoạn hệ thống ngân hàng. Nguyễn Đức Kiên và đồng bọn cản trở
phát triển kinh tế, còn Hoàng Quang Thuận và đồng bọn làm thui chột đạo đức xã
hội. Cần nhớ rằng, trong sự hưng vong của một dân tộc, nền tảng lương tri có
giá trị gấp trăm lần tài sản vật chất…
NGUYỄN ĐỨC KIÊN và HOÀNG QUANG THUẬN
ai phạm tội khủng khiếp hơn?
NGUYỄN ĐÀO TRƯỜNG
Suốt hai tuần lễ vừa qua, dư luận từng bước lật mặt đại thi hào dỏm Hoàng Quang Thuận- một tên trộm háo danh nhất mọi thời đại cùng những hành vi man trá của lão Viện trưởng mất nhân cách này. Cũng may, hội đồng giải Nobel chưa đọc những cái gọi là thơ của Hoàng Quang Thuận, chứ không Việt Nam lại nhục quốc thể với thế giới.
Tôi phải kiên nhẫn lắm mới đọc hết lượt tập thơ vớ vẩn của Hoàng Quang Thuận từng được không ít quan chức Hội Nhà văn VN hết lòng hết dạ một cách nhẫn tâm và vô liêm sĩ để tung hô. Càng đọc càng bực mình vì chỗ nào cũng nhặt ra được rác, cũng 4 câu, 3 vần hay 8 câu, 5 vần mà bài nào cũng chẳng luật lệ gì hết, thật là thứ thơ hổ lốn, chứng tỏ ông Hoàng Quang Thuận quả là người làm thơ mù luật, làm bừa, làm lấy được, ăn cắp chữ của người khác vụng về, trắng trợn. Để khỏi mất thì giờ của người đọc, sáng tỏ sự việc tôi xin lấy một bài làm thí dụ.
Bài 16- Chùa Yên Hoa:
Xiêu xiêu cây đại trắng nở hoa
Đây đúng nơi xưa chùa Yên Hoa
Tần ngần dạo bước vân phong vũ
Cảnh cũ người xưa có đây mà.
Lỗi trùng vần ( HOA, HOA). Đáng lẽ: Chữ thứ 2 câu thứ nhất, chữ thứ 6 câu thứ 4 bắt buộc phải thanh trắc, chữ 4, câu 1 thanh bằng. Chữ thứ 2, câu thứ 2 phải thanh bằng, chữ 4, câu 2 thanh trắc, như thế mới đúng niêm luật. Nhất tam ngũ bất luận, nhị tứ lục phân minh. Đấy là hiểu biết tối thiểu của người làm thơ, chứ chưa nói đến hay, dở nội dung trong bài, câu thơ: "TẦN NGẦN DẠO BƯỚC VÂN PHONG VŨ" rất ngớ ngẩn, ngô nghê tự nhiên ông Thuận lại choảng vào ba chữ Hán"VÂN PHONG VŨ", đoán ý ông muốn nói dạo bước mây, mưa, gió. "Tần ngần dạo bước"( Truyện Kiều: Tần ngần dạo bước lầu trang, một đoàn mừng thọ ngoại vương mới về). Thưa ông đại bịp xưa nay không ai tâm thần, ngu độn lại dạo bước trong mưa gió như thơ ông. người ta dạo bước chỉ khi nào tâm hồn thư thái, nhàn tản trời quang mây tạnh, trăng trong, gió mát. Còn"Tần ngần dạo bước VÂN PHONG VŨ" không ai ngửi được. Mà lại là thơ tứ tuyết thế mới chết chứ.
Không hiểu tại sao những ông bà chức sắc đầy mình, mũ cao áo thụng, nhà này, nhà khác danh tiếng xủng xoảng trùm thiên hạ mà không phát hiện, hay không biết thơ hổ lốn của ông Hoàng Quang Thuận dở đến mức nào, ăn cắp ở đâu… Cộng đồng mạng lần lượt phát hiện ông Hoàng Quang Thuận từng ăn cắp từ công trình máy rung chữa bệnh của 2 người thợ ở Đà Nẵng, rồi lấy tiền, ôtô của Tăng Minh Phụng bị án tử hình. Còn nhiều việc khác nữa... Thế nhưng, ông Hoàng Quang Thuận không chỉ qua mặt các cơ quan pháp luật, mà còn nghênh ngang trở thành Hội viên Hội Nhà văn VN với cái thẻ có chữ ký bay bướm của ông Hữu Thỉnh! Xin lưu ý, ông Hữu Thỉnh chính là người đã rất có công kết nạp tên tội phạm tham nhũng Hùng Anh gây sụp đổ công ty dược Minh Hải ở Cà Mau lẫn tay bác sĩ chuyên trị hẹp bao quy đầu Nguyễn Minh Hồng chỉ mới tập tọng viết được vài câu văn ấm ớ ở Nghệ An, cùng vào tổ chức văn chương uy tín bao nhiêu năm tồn tại bằng tiền thuế của nhân dân!. Tôi không khỏi nghi ngờ: ông Hoàng Quang Thuận lừa siêu hạng, hay những kẻ có quyền bị đui mù chức năng thẩm mỹ hoặc ăn oản chùa ngọng miệng, mà nâng đỡ Hoàng Quang Thuận kệch cỡm tiến lên ứng cử giải Nobel?
Các cụ nhà ta hồi xưa rất cảnh giác với bọn quan chức, thời Bì Nhật Hưu (834-883) từng bảo: "Xưa đặt quan lại để đuổi trộm cướp, nay đặt quan lại để làm trộm cướp" (Đường Thi tuyển dịch, trang 1275). Trường hợp Hoàng Quang Thuận đúng là đặt quan lại làm trộm cướp. Ngựa quen đường cũ bây giờ tên trộm leo sang trộm đến văn chương, tưởng cứ ngon ơ như khi trộm vàng, trộm bạc, trộm chức, trộm quyền. Hóa ra trộm đến văn chương liền bị tố cáo, chửi bới, ném đá rầm rầm, vạch trần chân tướng. Thế mới thấy lĩnh vực văn chương cao quý, thiêng liêng vẫn còn những người biết giữ công đạo và chính nghĩa.
Tội trộm cắp và tội lừa đảo của Hoàng Quang Thuận còn khủng khiếp hơn tội của
Nguyễn Đức Kiên vừa bị bắt vì lũng đoạn hệ thống ngân hàng. Nguyễn Đức Kiên và
đồng bọn cản trở phát triển kinh tế, còn Hoàng Quang Thuận và đồng bọn làm thui
chột đạo đức xã hội. Cần nhớ rằng, trong sự hưng vong của một dân tộc, nền tảng
lương tri có giá trị gấp trăm lần tài sản vật chất. Sở dĩ sự man trá của Hoàng
Quang Thuận được hoành hành nhờ có lãnh đạo hội nhà văn nước Việt, một số tờ
báo, đài phát thanh truyền hình xúm vào bốc thơm và che đậy. Các cơ quan bảo vệ
pháp luật sao không vào cuộc đưa tên vô lại Hoàng Quang Thuận cùng đồng bọn của
chúng ra trước vành móng ngựa để làm gương cho những kẻ đạo văn và tung hô vô
lối khác? NGUYỄN ĐỨC KIÊN và HOÀNG QUANG THUẬN
ai phạm tội khủng khiếp hơn?
NGUYỄN ĐÀO TRƯỜNG
Suốt hai tuần lễ vừa qua, dư luận từng bước lật mặt đại thi hào dỏm Hoàng Quang Thuận- một tên trộm háo danh nhất mọi thời đại cùng những hành vi man trá của lão Viện trưởng mất nhân cách này. Cũng may, hội đồng giải Nobel chưa đọc những cái gọi là thơ của Hoàng Quang Thuận, chứ không Việt Nam lại nhục quốc thể với thế giới.
Tôi phải kiên nhẫn lắm mới đọc hết lượt tập thơ vớ vẩn của Hoàng Quang Thuận từng được không ít quan chức Hội Nhà văn VN hết lòng hết dạ một cách nhẫn tâm và vô liêm sĩ để tung hô. Càng đọc càng bực mình vì chỗ nào cũng nhặt ra được rác, cũng 4 câu, 3 vần hay 8 câu, 5 vần mà bài nào cũng chẳng luật lệ gì hết, thật là thứ thơ hổ lốn, chứng tỏ ông Hoàng Quang Thuận quả là người làm thơ mù luật, làm bừa, làm lấy được, ăn cắp chữ của người khác vụng về, trắng trợn. Để khỏi mất thì giờ của người đọc, sáng tỏ sự việc tôi xin lấy một bài làm thí dụ.
Bài 16- Chùa Yên Hoa:
Xiêu xiêu cây đại trắng nở hoa
Đây đúng nơi xưa chùa Yên Hoa
Tần ngần dạo bước vân phong vũ
Cảnh cũ người xưa có đây mà.
Lỗi trùng vần ( HOA, HOA). Đáng lẽ: Chữ thứ 2 câu thứ nhất, chữ thứ 6 câu thứ 4 bắt buộc phải thanh trắc, chữ 4, câu 1 thanh bằng. Chữ thứ 2, câu thứ 2 phải thanh bằng, chữ 4, câu 2 thanh trắc, như thế mới đúng niêm luật. Nhất tam ngũ bất luận, nhị tứ lục phân minh. Đấy là hiểu biết tối thiểu của người làm thơ, chứ chưa nói đến hay, dở nội dung trong bài, câu thơ: "TẦN NGẦN DẠO BƯỚC VÂN PHONG VŨ" rất ngớ ngẩn, ngô nghê tự nhiên ông Thuận lại choảng vào ba chữ Hán"VÂN PHONG VŨ", đoán ý ông muốn nói dạo bước mây, mưa, gió. "Tần ngần dạo bước"( Truyện Kiều: Tần ngần dạo bước lầu trang, một đoàn mừng thọ ngoại vương mới về). Thưa ông đại bịp xưa nay không ai tâm thần, ngu độn lại dạo bước trong mưa gió như thơ ông. người ta dạo bước chỉ khi nào tâm hồn thư thái, nhàn tản trời quang mây tạnh, trăng trong, gió mát. Còn"Tần ngần dạo bước VÂN PHONG VŨ" không ai ngửi được. Mà lại là thơ tứ tuyết thế mới chết chứ.
Không hiểu tại sao những ông bà chức sắc đầy mình, mũ cao áo thụng, nhà này, nhà khác danh tiếng xủng xoảng trùm thiên hạ mà không phát hiện, hay không biết thơ hổ lốn của ông Hoàng Quang Thuận dở đến mức nào, ăn cắp ở đâu… Cộng đồng mạng lần lượt phát hiện ông Hoàng Quang Thuận từng ăn cắp từ công trình máy rung chữa bệnh của 2 người thợ ở Đà Nẵng, rồi lấy tiền, ôtô của Tăng Minh Phụng bị án tử hình. Còn nhiều việc khác nữa... Thế nhưng, ông Hoàng Quang Thuận không chỉ qua mặt các cơ quan pháp luật, mà còn nghênh ngang trở thành Hội viên Hội Nhà văn VN với cái thẻ có chữ ký bay bướm của ông Hữu Thỉnh! Xin lưu ý, ông Hữu Thỉnh chính là người đã rất có công kết nạp tên tội phạm tham nhũng Hùng Anh gây sụp đổ công ty dược Minh Hải ở Cà Mau lẫn tay bác sĩ chuyên trị hẹp bao quy đầu Nguyễn Minh Hồng chỉ mới tập tọng viết được vài câu văn ấm ớ ở Nghệ An, cùng vào tổ chức văn chương uy tín bao nhiêu năm tồn tại bằng tiền thuế của nhân dân!. Tôi không khỏi nghi ngờ: ông Hoàng Quang Thuận lừa siêu hạng, hay những kẻ có quyền bị đui mù chức năng thẩm mỹ hoặc ăn oản chùa ngọng miệng, mà nâng đỡ Hoàng Quang Thuận kệch cỡm tiến lên ứng cử giải Nobel?
Các cụ nhà ta hồi xưa rất cảnh giác với bọn quan chức, thời Bì Nhật Hưu (834-883) từng bảo: "Xưa đặt quan lại để đuổi trộm cướp, nay đặt quan lại để làm trộm cướp" (Đường Thi tuyển dịch, trang 1275). Trường hợp Hoàng Quang Thuận đúng là đặt quan lại làm trộm cướp. Ngựa quen đường cũ bây giờ tên trộm leo sang trộm đến văn chương, tưởng cứ ngon ơ như khi trộm vàng, trộm bạc, trộm chức, trộm quyền. Hóa ra trộm đến văn chương liền bị tố cáo, chửi bới, ném đá rầm rầm, vạch trần chân tướng. Thế mới thấy lĩnh vực văn chương cao quý, thiêng liêng vẫn còn những người biết giữ công đạo và chính nghĩa.
Đừng thờ ơ nữa, đừng lạnh lùng nữa, hãy làm trong sạch môi trường văn học nước nhà. Mong lắm thay.
Nhận xét thơ như vầy thì sai bét nhè.
Trả lờiXóa