Bài đăng phổ biến

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2012

NHẬT KÝ CỦA NGUYỄN VĂN HÒA C 5, E 982 GIAO CHIẾN VỚI QUÂN TRUNG QUỐC TẠI CAO ĐIỂM 211 VÀ 255 THANH THỦY HÀ GIANG

Phamvietdao.net: Đây là đoạn copy nguyên văn trên Quân Sử Việt Nam, chủ blog chưa có điều kiện montage lại do đó hơi khó đọc; CCB nào thông thạo trận đánh này, nhất là ký hiệu các địa danh, diễn giải thêm để mọi người nắm được chính xác thồng tin từ phía bên ta về trận đánh sinh tử này, một trận đánh mà cả hai phía đều thừa nhận nhau: là những đảng viên cộng sản dũng cảm, anh hùng chiến nhau? Thế mới đau !
Ảnh chụp từ vệ tinh: Điểm F là Cao điểm 772...

NGUYỄN VĂN HÒA C5-E982 nói về chiến thuật của TQ từ chiều tối 1/6/1985-5h 3/6/1985:

-Sau khi mất 6B rạng sáng 31/5/1985. Pháo TQ bắn cấp tập xuống 6B và 6A. Chiều tối 1/6 nhìn sang sườn 400 thấy lính TQ mặc quần áo đen, tụt dây từ 400 xuống (rất nhanh nhẹn). Chưa ai hiểu đó là lính gì. Vì bọn lính chết trên sườn 6B toàn mặc quần áo màu xanh như lính VN (chỉ khác là tóc mình dài đến vai,tóc chúng nó thì cắt cua hoặc đầu trọc) và những bóng đen ẩn hiện phía chân đồi Cây khô.
-Tất cả mũi B2 đã vào vị trí chiến đấu. Tôi lôi 1 khẩu trung liên mới đét của bọn TQ bỏ lại và...ngắm bắn thử vào cái đám di động dưới chân Cây khô. Những tiếng la hét thất thanh vang lên,đúng là địch rồi.Chúng ào sang phía sườn Tây bắc 6B (hình như nó không bỏ chạy về phía TQ). Không thể dùng M79 được vì quá gần. Tất cả phải dùng lựu đạn cầu bi và quả na để nói chuyện. Bọn này quá nhanh, ném lựu đạn nghe "cạch" là nó mất tích hoặc nằm bẹp xuống khe đá. Hội ý nhanh:Phải đếm 1,2,3 rồi ném, chỉ ném khi nhìn thấy nó. Được 1 lúc thì chúng nó rút, vì trời cũng tối quá rồi, sương mù không nhìn thấy gì nữa.
-Khi sườn Tây bắc yên ắng. Anh em mới lôi 1 thằng đã chết vào hầm, soi đèn pin thấy: Quần áo đen, 2 cùi tay, 2đầu gối đều đệm 1 miếng kiểu "tích kê quần áo", chân quấn xà cạp, mũ lưới,gắn tai nghe, súng AK báng gấp,túi rất nhiều tiền, hình như chúng vừa lĩnh lương. Chúng quá hiện đại so với lính mình. Tất cả B2 đều nhận định:Đây là lính sơn cước.
-Cả đêm 1/6/85 pháo TQ liên tục trút xuống 6B,6A, yên ngựa giữa 6B và 6A. Sáng sớm 2/6/1985 nhìn lên 6B, không tin vào mắt mình nữa, tất cả cây cối gục hết, yên ngựa giữa 6B và 6A cũng tương tự+can nước của vận tải vung vãi khắp cái yên ngựa đó.

-Anh em đều nghĩ:Mình sẽ chết trên cái 6B này, không chết vì pháo, thì cũng chết vì đói khát. Nó bắn đứt cái yên ngựa kia thì không ai có thể sang chi viện cho mình (nhưng chẳng hiểu sao sang tới ngày 3/6/1985 lính vận tải vẫn mang được hàng tới được 6B, quá tài)
-Từ 1/6/1985-5h 3/6/1985 TQ chỉ dùng lính sơn cước tấn công (toàn quần áo đen) lúc chập tối, thời gian còn lại TQ chỉ bắn pháo sang 6B, 6A.
-Về chuyện ngừng bắn để lấy xác lính tử trận:
 
Từ 1/6/1985-5h 3/6/1985 xác lính TQ (cả lính phòng ngự+lính tái chiếm) bốc mùi nồng nặc ở sườn 6B. Anh em chỉ ném ra xa cho khỏi thối (cũng không dám treo, làm nhục thi thể lính TQ, lính ta cũng rất mê tín, nên sợ MA NÓ VỀ BÓP CỔ). Phía TQ cũng không lên, hoặc không dám lên lấy xác tử sĩ. Mà xác lính TQ cũng bị pháo của cả 2 bên nó phang xuống, chắc cũng bay sạch. Chẳng thấy có cái lệnh ngừng bắn nào của cả VN và TQ, để thu dọn tử sĩ.
Từ 5h 1/6/1985-5h 3/6/1985:
-Mũi B1 của thằng Hường đánh đỉnh 6B tưởng là khó nhất, hóa ra là ngon ăn nhất. Pháo ta dập xuống có 1 lát, chúng nó xung phong lên thì bọn Tàu đã chết hết rồi.
-Mũi B3,đánh lên 6B từ thung lũng Gọi hồn bị hy sinh nhiều nhất vì dính phải mìn định hướng (Tên là thung lũng Gọi hồn vì nếu lính chết dưới đó, khó mang xác lên được, chỉ còn cách đứng ở trên cao gọi hồn mà thôi. Nó còn gọi là thung lũng Nhà tôn, vì dưới đó có mấy cái nhà mái tôn, TQ nó làm không biết từ bao giờ, có cả mấy cái máy xát gạo ở đấy nữa)...
-Mũi B2 của anh là nguy hiểm nhất, vì nó giáp với 400. Các cửa hầm, địa đạo (TQ xây dựng) đều hướng về 400, Cây khô.Trước 1/6/1985 bọn anh đi trinh sát nhiều lần, nhưng không phát hiện ra những vị trí này. Nên khi B2 chiếm lĩnh sườn Bắc và Tây bắc, lính TQ té hết, bỏ lại khắp nơi vũ khí, quần áo...Cũng chính ở vị trí này mà B2 phải hứng chịu nhiều đạn bắn thẳng nhất. Bản thân anh lúc 5h 3/6/1985 cũng bị DKZ từ 400 nó nện đúng hầm, anh bị thương+3 đồng đội mất xác khi đang ăn thịt hộp và khư khư ôm 3 bao tải quần áo của lính TQ(dự định là 5/6 C7 vào thay, mấy tải quần áo này sẽ mang xuống thị xã để bán).
-Lính TQ tái chiếm 6B rất dũng cảm (có thể là duy ý chí), bị pháo ta nện khi mới xuất hiện từ phía 400, Cây khô, họ ít khi rút lui mà vẫn tiến lên sườn 6B để rồi bị ăn đủ các loại lựu đạn của B2 (trong đó có rất nhiều lựu đạn lính TQ bỏ lại). Mà trong mấy ngày đó, chẳng thấy nó cho người đi thu xác lính tử trận, thối um, ruồi bâu rình rình.
-TQ nó quá thông thạo địa hình của mình, anh nghĩ lại rồi, nó bắn 01 quả vào đúng miệng hầm vì:
+) Hầm nó đào(trước 1/6/85)nên nó căn tọa độ chính xác.
+) Chiều tối hôm 1/6, anh đã dùng khẩu đại liên và bắn xuống chân đồi Cây khô từ vị trí này, nên lộ vị trí.
+)Có thể 3 thằng kia hút thuốc lá, nên lộ vị trí(Thuốc lá 999,Bông hồng của TQ bỏ lại rất nhiều)
NGUYỄN VĂN HÒA C5-E982:
-Khoảng 5h 3/6/1985, anh bị thương nhẹ bên bả vai (nhưng di chứng của sức ép phải kéo dài tới 10 năm, điều này chỉ có anh và người thân biết). Khoảng 6h lính vận tải đã lên tới 6B, không biết chúng nó lên kiểu gì, sương mù vẫn dày đặc. Khiêm nát (trong sử sách VN có gọi là: Đồng chí Khiêm đấy-rượu cả vò,chó cả con,nát lắm) biết tin anh bị thương, nó khóc "mày mà xuống thì làm gì còn ai". Anh cũng rưng rưng lắm, lúc này mới thấm thía tình đồng đội, nhưng bả vai dập nát, 2 tai thì ù đặc,biết làm sao được. Nhưng trong đầu vẫn nghĩ:Bọn Tàu không thể tái chiếm được 6B,chỉ cần phát hiện chúng từ xa rồi gọi pháo,còn thằng nào liều mạng xông lên thì diệt nốt,thế là xong. 2 thằng vận tải xúm vào khiêng anh lên võng. Anh nói:Kệ mẹ tao,đi với chúng mày rồng rắn nó bắn bỏ mịa.Thế là mình anh bò từ 6B sang 6A,pháo nó dập liên hồi khắp trận địa.Cũng may là 6B vẫn còn chút ít màu xanh của cây(đã bị đổ gục sau đêm 1/6/85), nên mới thoát, chứ sau vài ngày nữa thì đồi bạc trắng hết, bọn TQ trên 400 nó phệt thẳng xuống, có mà bò lên...mây.
-Bọn C5, mũi B1 nó xung phong từ 6A sang 6B mất có 10 phút. Anh bò từ 6B sang tới chân giữa 6B và 6A mất...13h, cũng may mà không bị thương thêm vì đạn pháo. Đến đoạn đường có tên là: Đường tăng.  Đây mới là chỗ nguy hiểm nhất.Vô số thằng lính rút tới chỗ này,lại bị TQ nó bắn chết.Đây là 1 đoạn đường chỉ khoảng 100m,thoát khỏi chỗ này là yên tâm mà...ngủ. Kiểu như đoạn đường phản gương ấy, chỉ cần 1 con thú rừng chạy qua cũng nhìn rõ.TQ thừa biết điều này,luôn có 1 khẩu 12ly7 sẵn sàng nhả đạn.Anh cứ nhổm dậy là nó bắn,phải hàng chục lần,đúng là như đùa. Cuối cùng tặc lưỡi,kệ, chết có số, tranh thủ nó bắn vừa dứt. Thế là cắm đầu chạy, đạn 12ly7 lại bắn vèo vèo, rít nghe rợn gáy, lại may lần nữa, không bị dính viên nào. Rồi anh quẹo trái(chẳng biết trái hay phải nữa).
-Ngã vật xuống, mấy thằng vận tải đã đợi sẵn đến vỗ vỗ vào vai, thì thào, mồm sặc mùi thuốc lào:Tưởng mày chết rồi!
-Chẳng biết các điểm cao khác thì thế nào chứ  6B-211, cả 2 bên  không có lệnh ngừng bắn nào, không có kiểu nhường nhịn nào, cứ nhìn thấy nhau là "trảm".
-Ví dụ:Nếu VN cho phép TQ lên thu hồi xác chết la liệt trên 6B-211. Nó chỉ cần mang cờ Hồng thập tự+giấu thủ pháo trong cạp quần, rồi ném xuống hầm(còn rất ít hầm vì bị bọn C5 nó ngứa tay ném thủ pháo tan tành hết rồi) thì bọn anh toi hết à. Không nghe "ĐÀI TÀU" đâu, "THÂM NHƯ TÀU" ai tin được.Nó mà ngồi trên miệng hầm, bọn anh ngồi dưới "TRÊN RĂNG,DƯỚI LÀ CÁC LOẠI CẮT TÚT" thì chầu trời hết à? Người yêu ở quê bị thằng khác nó "khử" ư? Anh nói không sai câu nào đâu, ngày đó 23 tuổi, nhân danh trung đội trưởng B2, C5-E982,Đảng viên Đảng CSVN!
NGUYỄN VĂN HÒA mũi B2, C5-E982:
-1 khi bọn anh (C5 nói riêng và VN nói chung) đã tập trung phòng thủ thì không thằng nào có thể mò  lên 6B  được(Bác Tài đã nói câu này với Dove"tơ va rít"( Dove đồng chí tiếng Nga là nike name của một Cựu chiến binh TQ tham gia trận đánh này phản hồi lại trên mạng).Trong những ngày ấy(từ 1/6-5/6 lính C7 của thằng Đổng trọng Hoàn vào thay) lính C5 chẳng biết mình ăn uống, ngủ nghỉ thế nào, mà hình như không ngủ, luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.
-Cái C5-E982 ấy,chiếm 6B-211 và phòng ngự hết 5/6/1985 thì được thay ra vì cũng kiệt sức rồi. Khi rút xuống, điểm danh lại chỉ còn 18/120 người lành lặn và thương nhẹ như anh. 06/18 thằng ấy mệt mỏi, phờ phạc, đi không vững, da dẻ xám ngắt...kiểu "PHỈ PHUN RÔ VỀ HƯU". Nhưng vẫn tung tăng xuống tận(không nhớ) dạo chơi. Gặp 1 đám cưới thế là vào nhẩy múa loạn xị ngậu, rượu bét văn nhè. Thằng thợ chụp ảnh khoái quá nói:"Xin các anh 1 pô ảnh kỷ niệm", thế là nó chụp. Chẳng biết thế nào mà sau 20 năm(năm 2005), cái thằng "mồm loe" C5-E982 nó tìm thấy và phục chế lại và cho mỗi thằng 1 cái(nguyên bản chỉ là 1 bức hình đen trắng bé tẹo).


3 nhận xét:

  1. Đọc bài viết nhật ký Nguyễn Văn Hòa đơn vị C5, F982 , người trực tiếp chiến đấu trên mặt trận Vị Xuyên, Hà Giang những năm 1985 của thế kỷ 20 trước, nhân chứng sống lịch sử không ai cãi được. Thấy cán bộ chiến sỹ ta trên mặt trận Vị Xuyên, Hà Giang chiến đấu với bon Tàu, ngoan cường dũng cảm quá, tổn thất, thương vong lớn. cụ thể như đơn vị anh khi xuất trận 120 người, được lệnh rút xuống, để dơn vị khác thay thế. Khi xuống chỉ còn 18 người trong đó 6 người bị thương. Mấy chục năm nay nhân dân cả nước không hề hay biết gì. Nghe theo bọn cộng sản Đại Hán, thật đáng trách những kẻ có quyền cứ một mực bưng bít miệng bình, ém nhẹm thông tin, lại còn cử nhiếu sứ quán sang nó cảm ơn mới nhục quốc thể chứ. Ước gì thời nay có được sứ giả tài ba, trí dũng như Giang Văn Minh, khi trình quốc thư, nó ra vế đối hòng bôi nhọ dân Viết, xỉ nhục, mắng nhiếc thậm tệ sứ giả. Giang Văn Minh lập tức đối lại thẳng thừng, xỉ nhục nó đau đớn hơn câu ra. Nghe nói: (Chúng ức quá không chịu nổi đòn vỗ mặt của sứ Việt. sau đấy chúng mổ bụng ông xem gan ông to mức nào). Nguyên văn như sau:
    " 銅柱志今薹以戮
    滕江自古血由紅"
    Phiên âm: Đồng trụ chí kim đài dĩ lục,
    Đằng Giang tự cổ huyết do hồng
    Nghĩa: Cột đồng xưa nay ghi vết nhục
    Bạch Đăng từ cổ máu còn loang.
    Hay như sứ giả Nguyễn Biểu, được lệnh vua đi đàm phán với Trương Phụ chỉ huy tôi cao của quân Minh, chúng tiếp ông rất giã man bằng mâm cỗ đầu người, ông điềm nhiên rót rượu uống chén đầy, khai vị cầm đũa móc hai con mắt ở đầu người trên mâm cỗ bỏ vào miệng, làm chén rượu nữa, tỉnh bơ đọc thơ cho chung nó nghe, Thơ rằng:
    Chú Tàu ta bảo cho mày biết,
    Chiếm đất nhăm nhe đồng hóa nòi,
    Mấy bận tràn sang đều thất bại,
    Không chừa bành trướng ắt là toi.
    Làm chung kinh hãi khí phách dân việt.
    Trả lời
  2. Sau 27 năm 12-7-2012 có một đoàn CCB lên Thanh Thủy thăm lại chiến trường xưa có rẽ vào đoàn kinh tế quốc phòng 313. Hôm đó tôi có hỏi anh chính ủy đoàn KTQP 313 là đoàn CCB nào đấy, anh thượng tá chính ủy đoàn vốn cũng là lính 313 hồi 84-85 mới trả lời: Đoàn CCB Thái Nguyên - Đông anh lên thăm lại chiến trường xưa, trước các anh ấy đóng bên Cao Bằng. Tôi nói : À thế là lính của E567 trước tăng cường cho 313 đấy. Nghe vậy anh Chính ủy đoàn lè lưỡi trầm trồ: Thế ra là các anh 567 trước đánh nhau dữ dội ở 6B, lính trung đoàn này chiến ác lắm.
    Thế mới biết cái sự dũng cảm của thế hệ trước cứ lưu truyền mãi trong nhân dân Vị Xuyên. Để rồi cho đến bây giờ nhắc đến các anh là nhắc đến những ngày chiến trận ác liệt để gìn giữ từng tấc đất thiêng liêng của tổ quốc.
    Trả lời
  3. Đọc không thiếu một dấu phẩy của bất cứ trang sử nào đã được bác PVĐ chủ blog ghi lại theo chứng nhân thuật lại các trận đánh tại HG nơi các cao điểm vô tiền khoáng hậu trong quân sử VN cận đại.Càng đọc say sưa các sử kiện càng khinh bỉ bọn lãnh đạo của ĐCSVN đã ươn hèn che dấu cuộc chiến đẫm máu nơi những cao điểm đẫm máu 772,211 ...của các chiến sĩ anh hùng các sư (F) đã bị cố tình quên lãng. Đau đớn thay suốt bao năm qua ĐCSCN đã áp đặt toàn dân Việt ôm ấp 16 chữ vàng + 4 tốt cho những tham vọng đớn hèn.Lịch sử sẽ phán xét bọn lãnh đạo vô minh này. Xin trân trọng cảm ơn bác Đào và những nhân chứng các trận đánh trên các cao điểm 772,211... Khâm phục vô cùng.
    Trả lời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét