Đây là bài viết vô cùng cảm động của một tiến sĩ người Hoa ở trường
Harvard ngợi ca người mẹ nghèo khổ đã nuôi ông thành tài. Bà đã nói với con
trai như là một chân lý: "Nghèo đói là trường đại học
tốt nhất. Nếu con có thể tốt
nghiệp trường đại học này, thì những trường đại học như Thiên Tân, Bắc Kinh con
chắc chắn đều đỗ…."
Ngày 5/9/1997,
là ngày tôi rời gia đình đi nhập học ở Đại học Bắc Kinh, khoa Toán. Ngọn khói
bếp dài cất lên từ trên nóc ngôi nhà nông dân cũ nát gia đình tôi. Người mẹ
chân thập thễnh của tôi đang nấu mì sợi cho tôi, những bột mì này có được nhờ
mẹ đổi năm quả trứng gà cho hàng xóm,chân mẹ bị thương vì mấy hôm trước, để
thêm tí tiền cho tôi nhập học, mẹ đẩy một xe chất đầy rau từ thôn ra thị trấn,
trên đường bị trật chân.
Bưng bát mì,
tôi đã khóc. Tôi buông đũa quỳ xuống đất, xoa nắn chỗ chân sưng phồng lên to
hơn cả cái bánh bao của mẹ, nước mắt rơi xuống đất… Nhà tôi ở Thiên Tân, làng
Đại Hữu Đới, huyện Vũ Thanh, tôi có một người mẹ tốt nhất thế gian tên là Lý
Diệm Hà. Nhà tôi vô cùng nghèo khó.
Khi tôi ra
đời, bà nội ngã bệnh ngay trên giường sưởi, tôi 4 tuổi, ông nội lại mắc bệnh
hẹp khí quản và bán thân bất toại, những món nợ trong nhà lớn dần theo năm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét