do Phạm Trần thực hiện
Câu1: Nguyên nhân nào làm cho ông thay đổi lập trường và không ủng hộ Đảng Cộng sản nữa?
Cụ Đặng Văn Việt - tháng 12//2012. Ảnh: Trần Ngọc Kha |
Lập trường của tôi trước sau như một, đó là lập trường của một cuộc đời cách mạng, phấn đấu cùng toàn dân giành lại độc lập thống nhất đất nước từ tay đế quốc, phong kiến; xây dựng nước Việt Nam giàu mạnh, công bằng, văn minh, dân chủ, đoàn kết trong và ngoài nước. Đó là lập trường của một người làm cách mạng, tôi không có lập trường nào khác và cho đến nay, trước sau như một không bao giờ có thay đổi.
Còn đối với Đảng Cộng sản Việt Nam, tôi là một đảng viên kỳ cựu. Tôi tham gia cách mạng vì muốn giải phóng dân tộc. Đảng hô hào đấu tranh giải phóng dân tộc là điều hợp với nguyện vọng cá nhân, nên tôi tham gia Việt Minh không một chút suy nghĩ; sau đó làm chỉ huy trưởng mặt trận đường số 4. Đảng mời tôi tham gia Đảng, tôi đồng ý vì mục tiêu của Đảng Cộng sản lúc bấy giờ với tôi là phù hợp, không có gì mâu thuẫn. Thái độ của tôi trong quá trình trưởng thành là:
- Ủng hộ những cái hay cái đúng của nhà nước Cộng sản: chiến tranh giải phóng dân tộc, xây dựng, hàn gắn vết thương chiến tranh, xây dựng một nước Việt nam giàu mạnh – công bằng – văn minh – dân chủ – đoàn kết.
- Không ủng hộ nhà nước Cộng sản, Đảng Cộng sản về những cái gì làm không đúng, hại dân, hại nước, đường lối chính trị theo quan điểm Mác-Lênin lấy đấu tranh giai cấp làm động lực thúc đẩy xã hội tiến lên, chủ nghĩa lý lịch, chủ nghĩa thành phần, bè cánh, hẹp hòi, đặc quyền đặc lợi, tham nhũng gây nên bao sự bất công, làm khổ cực nhiều người, hạn chế tự do, dân chủ, chủ quyền của công dân, vi phạm pháp luật của một nhà nước công bằng văn minh.
Tôi chống những sai lầm để sự lãnh đạo của Đảng ngày càng sáng suốt đi vào lòng dân, hợp với quy luật phát triển của xã hội, để làm tăng uy tín của Đảng và duy trì được sự lãnh đạo của Đảng.
Cần phải hiểu thế nào cho đúng xây dựng Đảng, thế nào là chống Đảng.
Câu 2: Bỏ Điều 4 có lợi gì?
Trả lời: Quản lý một đất nước đứng đầu nước nào cũng có Tổng thống, Thủ tướng, Chính phủ, Quốc hội.
Một nhóm người tụ tập lại theo một tôn chỉ mục đích chính trị riêng, thành một đảng, đảng ấy dù to nhỏ, mạnh đến đâu cũng không thể đặt ra một điều luật (Điều 4) khiến cho nó thành một tổ chức trên cả Chính phủ, trên cả Quốc hội, trên cả Nhân dân. Bộ Chính trị của cái đảng ấy gồm 13-14 người có quyền cao hơn tất cả các bộ, cả Chủ tịch nước, cả Thủ tướng. Trên thế giới này chỉ có Việt Nam là nước độc nhất có Điều 4 cho nên mọi việc quyết định cuối cùng đều do Đảng, do Bộ Chính trị. Ở Việt Nam, Chính phủ, Quốc hội, Toà án chỉ là hình thức không có luật nào ngoài luật của 14 uỷ viên Bộ Chính trị. Đó là nguồn gốc của mọi việc vô chính phủ, vô pháp luật. May sao thế giới chỉ có một Việt Nam, nếu tất cả đều theo Việt Nam thì thế giới sẽ đại loạn.
Điều 4 là chỗ dựa cho chế độ đặc quyền đặc lợi, là cái ô che chở cho bọn cơ hội lộng quyền, là cái ung nhọt đẻ ra các tế bào ung thư tham nhũng, bệnh ung thư tham nhũng tự do phát triển làm suy sụp nền kinh tế quốc dân, làm suy thoái nền văn hoá xã hội của cả nước, làm sụp đổ uy tín của đảng lãnh đạo, kéo theo sự sụp đổ của chế độ.
Vì vậy những người lãnh đạo cộng sản cần thấy cái nguyên nhân sụp đổ có nguồn gốc từ Điều 4, tự mình nhổ cái nọc độc Điều 4 đi, nếu không vô hình chung tự đi vào con đường cáo chung mà không ai cứu vãn được.
Câu 3: Kể lại một vài vụ tham nhũng lớn có sự can thiệp của Bộ Chính trị?
Trả lời: Tôi đã về hưu lâu, không ở trong guồng máy làm việc của nhà nước nên không được sát với thời sự, thời cuộc. Các bạn cứ theo dõi các vụ Vinashin, Vinalines sẽ thấy bao nhiêu thất thoát nhưng có mấy ai bị xử phạt rõ ràng đâu. Gần đây nhất Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng báo cáo trước Quốc hội là Bộ Chính trị họp kiểm điểm trong việc lãnh đạo đất nước vì có nhiều sai sót, sơ suất, ngân quỹ quốc gia bị thâm hụt hàng 1-2 triệu tỷ đồng, Hàng ngàn xí nghiệp quốc doanh bị phá sản, Bộ Chính trị xin nhận khuyết điểm trước Chính phủ, Quốc hội, Nhân dân và xin sẵn sàng nhận kỷ luật. Một đồng chí phụ trách chính trong việc điều hành đất nước xin nhận khuyết điểm và nhận kỷ luật trước nhà nước, trước nhân dân. Nhưng khi Hội nghị Trung ương lại quyết định tha hết, không ai bị kỷ luật cả.
Đã không công bố thì không ai biết, nhưng công bố rõ ràng rồi quyết định tha bổng, thì rõ ràng là luật đảng trên tất cả mọi thứ pháp luật khác, làm cho toàn dân bàng hoàng ngơ ngác, không thấy đâu là nhà nước pháp quyền, đâu là công lý.
Câu 4: Việc đường lối lấy dân làm gốc, hay lấy Mác-Lênin làm gốc, đấu tranh giai cấp làm gốc, Bộ Chính trị làm gốc?
Trả lời: Trong lịch sử 4000 ngàn năm của dân tộc Việt Nam, ta bị hơn 20 lần xâm lược bởi các cường quốc mạnh nhất nhì của thế giới. Hơn 20 lần Việt Nam đánh đuổi được quân xâm lược ra khỏi bờ cõi là nhờ sự đoàn kết của cộng đồng các dân tộc. Phải dựa vào dân, lấy dân làm gốc là bài học số 1 của phép giữ nước và dựng nước của tổ tiên ta để lại từ ngàn xưa.
Qua các thời đại đều vậy. Nay đến thời đại cộng sản cũng vậy. Lúc nào cộng sản yếu thì áp dụng lấy dân làm gốc, như Hồ Chí Minh đã áp dụng trong thời kỳ chống Pháp, chống Mỹ. Một khi Việt Minh hơi mạnh lên, tư tưởng Mác-Lênin trỗi dậy, thì Việt Minh cộng sản quên lấy dân làm gốc. Mỗi lần đem quan điểm giai cấp vào cách mạng Việt Nam là một lần bị thất bại (như trong Xô viết Nghệ Tĩnh, trong cải cách ruộng đất, trong cải tạo công thương, 20 năm xây dựng chủ nghĩa xã hội sau năm 1975… đều thất bại cả). Tư tưởng Mác-Lê nin có lúc lắng xuống để che giấu nhân dân, nhưng nó vẫn ngấm ngầm tồn tại, nó bắt nguồn từ thời Trần Phú chứ không phải mới gần đây.
Qua bao thất bại Đảng Cộng sản Việt Nam đáng lẽ phải tuyên bố từ bỏ tư tưởng Mác-Lênin hay chí ít cũng phải tuyên bố vận dụng tư tưởng Mác-Lênin có chọn lọc.
Khi Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng bước vào công tác lãnh đạo đã tuyên bố kiên trì đường lối Mác-Lênin gây nên một thất vọng ngao ngán trong toàn nhân dân Việt Nam.
Đảng Cộng sản tuyên bố kiên trì chủ nghĩa Mác-Lênin tức là vẫn giữ nguyên những nguồn gốc những thất bại và xa rời việc lấy dân làm gốc. Tôi cho đây là một sai lầm nghiêm trọng.
Trong cuộc trưng cầu dân ý lần này chúng ta sẽ thấy rõ hàng chục triệu ý kiến đóng góp cho sửa đổi hiến pháp nếu Đảng Cộng sản chỉ chấp nhận 5-10% thì rõ ràng Đảng không lấy dân làm gốc, coi dân tộc Việt Nam toàn là những người ngu dốt. Chủ nghĩa Mác-Lênin mới là bó đuốc soi sáng cho bước đường chính trị của Đảng và Bộ Chính trị (gồm 13-14 người) là những người tự xem là thông minh nhất của dân tộc Việt Nam.
Câu 5: Có phải chống lại bản dự thảo hiến pháp sửa đổi 1992 hay không?
Trả lời: Lúc này Đảng và nhà nước yêu cầu mọi người dân góp ý cho việc sửa đổi Hiến pháp. Là một đảng viên lâu năm, vào sinh ra tử chiến đấu cho một nước Việt Nam giàu mạnh, công bằng, văn minh, dân chủ, đoàn kết, tôi thấy cần phải có những thay đổi trong Hiến pháp, thay đổi đường lối lãnh đạo của Đảng cầm quyền. Góp ý đúng thì theo, không đúng thì không theo, nếu có những ý kiến khác thì phải nghiên cứu tìm ra chân lý. Những người lãnh đạo phải là những người thông minh biết lắng nghe ý kiến của quần chúng. Nếu chỉ là những kẻ không chịu lắng nghe thì thật là bất hạnh cho một dân tộc anh hùng như dân tộc Việt Nam ta.
Câu 6: Về thế lực bành trướng phương Bắc.
Trả lời: Phải nói mọi việc đều có nhân quả; nước Việt Nam ta ở cạnh một nước lớn là Trung Hoa, đã hơn 20 lần bị ngoại xâm thì 16-17 lần do Đại Hán Trung Quốc. Tư tưởng Đại Hán xâm lược là một tư tưởng truyền kiếp của nước láng giềng Trung Hoa.
Phải nói nguồn gốc của mọi cuộc chiến tranh hầu hết bắt nguồn từ xâm chiếm nguồn tài nguyên, ở đâu có nhiều tài nguyên ở đấy hay xảy ra tranh chấp và xảy ra chiến tranh:
Á châu: Mãn Châu, Indonesia, Việt Nam….
Âu châu: Ruhr Rhénanie, AlsaceLorraine.
Trung Cận Đông: Iran, Iraq…
Nước Việt Nam ta hiện nay có vùng biển giàu có về dầu khí, cho nên trở thành mục tiêu chú ý của nhiều nước trên thế giới.
Tư tưởng Đại Hán muốn xâm chiếm vùng biển của Việt Nam và các nước Đông Nam Á chỉ vì muốn chiếm nguồn tài nguyên, con đường xâm chiếm mặt biển hiện nay là dễ nhất. Trung Quốc có hải quân mạnh, dựa vào thế mạnh đó để uy hiếp Việt Nam.
Kết hợp với truyền thống và thực tế đó, việc Trung quốc lấn chiếm biển như đã từng xảy ra và sẽ còn xảy ra.
Nhưng Việt Nam ta có một bề dày lịch sử rất lớn về chống xâm lược, ta chỉ cần có đầu óc vận dụng những bài học mà tổ tiên đã để lại là có thể ngăn chặn được. Hoàn cảnh nay đã khác xưa, cần biết vận dụng thích hợp.
- Về vũ khí ta có thể có nhiều vũ khí hiện đại để lấy yếu đánh mạnh.
- Về quan hệ quốc tế ta có khối ASEAN, ta có Liên Hợp Quốc, ta tìm đồng minh mạnh từ các nước yêu chuộng hoà bình và công lý.
Riêng tôi đã từng là Trung đoàn trưởng trung đoàn 174, đã từng đánh Quốc dân đảng, giúp cách mạng Trung Quốc giải phóng một phần Hoa Nam. Trung Quốc cũng đã từng giúp đỡ Việt Nam trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Tôi luôn nghĩ đến tình hữu nghị giữa hai dân tộc Việt Nam và Trung Quốc, cần tôn trọng và không xâm phạm lẫn nhau. Nhưng nếu bất hạnh mà xảy ra xung đột và xâm lăng, dù tuổi cao sức yếu tôi vẫn sẵn sàng trở lại cầm súng bảo vệ Tổ quốc.
Cụ Đặng Văn Việt gửi trực tiếp cho BVN .
Thật bất hạnh cho dân tộc VN bị đảng và chính phủ áp đặt sự lãnh đạo bảo thủ, thoái hóa và biến chất như hiện nay!
Kính chúc cụ mạnh khỏe và sống lâu làm tấm gương cho con cháu soi rọi!
Sau 1975, bố con mong được gặp cô em con chú bác năm 1954 di cư cùng gia đình chồng vào Nam. Ông vào Sài Gòn, tìm đến địa chỉ nhà cô thì không còn ai, chỉ có một người chốt giữ nhà nói gia đình này đã bị cải tạo tư sản thương nghiệp, nhà nước thu nhà. Cả nhà đã bị đưa đi kinh tế mới. Bố con sững sờ. Nhà cô vậy mà là tư sản sao? Căn nhà mặt tiền cấp 4, rộng chừng 4,5m, dài 16m, có một gác gỗ đã ọp ẹp lắm rồi. Trước và sau giải phóng, nhà cô bán tạp hóa. Không ai biết làm nông nghiệp cả. Vậy mà bắt đi kinh tế mới, phát cho 6 tháng gạo, sau đó tự lo.
Được vài năm thì sửa sai. Nhà nước trả nhà. Mọi tiện nghi trong nhà từ tivi, quạt bàn, quạt trần đều không còn. Cũng may mà còn lấy lại được nhà. Gia đình lại tiếp tục bán tạp hóa.
Tuổi con bằng tuổi đảng của Cụ. Từng này tuổi đầu con cũng đã trải nghiệm nhiều rồi, biết đâu là phải, đâu là trái.
Cái ông Nguyễn Phú Trọng làm TBT mà cứ như người trên trời, chẳng biết gì về nhân tình thế thái. Không sát đời sống của người dân, không thấy XH đang được điều hành bởi những kẻ ngu dốt và tham lam nên dân càng ngày càng khổ. Chỉ một bộ phận không nhỏ trong đảng là sung sướng thôi.
Cho cháu xưng con với chú như chú xưng con với cụ.
Nhà con cha anh cũng đi theo Đảng những mong có ngày Đất Nước được tự do, dân quyền, nhân bản như bao nhà nước khác. Nhưng thật ko ngờ lại có ngày hôm nay.
Nguyên nhân gốc rễ sâu xa nhất khiến Dân Tộc bị cái vạ ngày nay là do một nhóm người rất nhỏ khuynh loát toàn bộ nền kinh tế chính trị nước nhà bằng những công cụ tuyên truyền thô sơ, bằng bạo lực thô thiển, thay vì lý trí và sự bao dung.
Nhưng người cộng sản chân chính vì dân tộc bị cầm cố, ở kinh đô người ta đau xót không lỡ nói, dường cột nước nhà không sao cất nhấc lên được. Lũ tham quan ô lại bất chấp lương tri, liêm sỉ làm mục ruỗng quốc gia khiến cho xã tắc nghiêng đổ hại ra trăm họ.
Nhưng theo truyền thống ông cha con vẫn thoi thóp mong chờ ngày mai tươi sáng.
Cụ là thiên tài quân sự, nhưng hình như cụ thiếu cái nhìn chiến lược về chính trị. Xin cụ lý giải. Trần Văn
Việc thống nhất quốc gia và toàn vẹn lãnh thổ đối với người Việt, theo truyền thống đó là một phản xạ tự nhiên, như người ta hít thở thế thôi. Lịch sử đau thương ko nên truy vấn. Vấn đề là làm sao hòa giải đc dân tộc theo cách của dân chứ ko theo cách của Đảng hnay. Sở dĩ Đảng luôn tuyên truyền các cuộc chiến đã đi vào dĩ vẵng bằng ngôn ngữ hận thù, đó là kiểu đấu tranh giai cấp cổ hủ. Nếu dân cũng hận thù theo Đảng, tất sẽ mắc lừa.
http://www.youtube.com/watch?v=avI6dEQbIPI
Việt Nam đưa ra đề xuất tuyệt đối không sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực ở Biển Đông sẽ chứng tỏ cho thế giới thấy rằng Việt Nam bình tĩnh xử lý trên cơ sở hợp tác, đảm bảo lợi ích chính đáng và bình đẳng.
Phía Trung Quốc đã ghi nhận và cho nghiên cứu nghiêm túc về đề nghị này.
http://dantri.com.vn/su-kien/de-nghi-trung-quoc-thoa-thuan-khong-dung-vu-luc-o-bien-dong-740339.htm
Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh: Đề nghị ký thỏa thuận về việc lực lượng hải quân hai nước tuyệt đối không sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực, tuyệt đối không nổ súng trên Biển Đông là do Việt Nam đưa ra cách đây hai năm với mục đích vừa mang tính thực chất, vừa nhằm giáo dục cán bộ chiến sỹ, giáo dục những người sử dụng vũ khí trên biển tuyệt đối không được sử dụng vũ khí một cách khinh suất.
Rõ ràng là hai quân đội không thể có chuyện chủ trương sử dụng vũ lực hoặc nổ súng, nhưng từng cán bộ chiến sĩ, từng con người cụ thể có thể có những manh động. Vì vậy, chúng ta phải đặt ra bài toán giáo dục cán bộ, chiến sĩ, kể cả người dân không được có những hành động gây ảnh hưởng đến quan hệ song phương và lợi ích quốc gia.