Ngô Nhân Dụng
Tuần trước mục này trích một đoạn trong sử Tàu kể chuyện “Những con rận
trong quần,” nhân đọc những khẩu hiệu trong bài diễn văn khai mạc hội
nghị Trung Ương Đảng Cộng sản; vì thấy quý vị viết diễn văn cho ông
Nguyễn Phú Trọng chẳng khác gì những vị hủ nho đời xưa. Họ cứ chui rúc
trong “cái quần giáo điều,” coi đó là một nơi sống bình an nhất của
mình, không thể nào chui ra khỏi được.
Nhưng nghĩ cho cùng thì phải thấy là những con rận giáo điều trú ẩn
trong cái quần chủ nghĩa cũng không gây tai hại cho người chung quanh
nhiều quá. Họ phải tiếp tục hô khẩu hiệu, phải bám lấy cái quần ý thức
hệ bởi vì nếu sểnh nó ra là thất nghiệp. Đến lúc các thế lực xã hội mới
trào lên, thì họ cũng không làm sao cưỡng lại con sóng thúc đẩy chế độ
thay đổi. So sánh với những con rận trong ngành “Văn hóa Tư tưởng,” còn
một loại rận đáng ngại, nguy hiểm chung cho mọi người hơn nhiều; là
những con rận hay được gọi là “tư bản đỏ.” Loài rận kinh tế này sinh sôi
nảy nở mạnh nhất ở các nước thay đổi về kinh tế hoặc thay đổi kinh tế
chậm chạp, đổi nửa vời. Sự trì hoãn thay đổi tạo môi trường cho loài rận
này ra đời và phát triển. Hậu quả là ở đâu có loài rận này thì chúng sẽ
gây ảnh hưởng để trì hoãn việc thay đổi kinh tế để bảo vệ môi trường
sống của chúng; khiến không những kinh tế tiến chậm mà cả việc dân chủ
hóa cũng không thành.
Trong số các nước cộng sản đã thay đổi kinh tế chúng ta thấy có 28 nước
đã thay đổi cả thể chế chính trị. Trong 28 nước này có 6 nước ở Trung
Âu, 3 nước miền Baltic, 6 nước phía Đông Nam châu Âu, 12 nước thuộc Liên
bang Xô viết cũ, và nước Mông Cổ tại miền Trung Á. Những nước này có
nơi chính quyền mới quyết định thay đổi kinh tế nhanh chóng va toàn
diện. Nhưng ở nhiều nước họ quyết định thay đổi chậm chạp, đổi từng phần
nhỏ một, có khi thay đổi nửa chừng thì quay ngược lại.
Con đường thay đổi chậm chạp khiến cho sau đó kinh tế chậm lụt so với
các nước đổi nhanh chóng, mà còn gây ra một hậu quả, là tạo cơ hội cho
một giai cấp tư bản đỏ xuất hiện trong lúc Tranh tối tranh sáng. Nhóm
người này lớn lên, gây ảnh hưởng trên chính sách của quốc gia, cố tình
trì hoãn không cho kinh tế thay đổi các bước cần thiết mới. Tại các nước
chỉ thay đổi kinh tế nhưng không thay đổi chính trị, như Trung Quốc và
Việt Nam, thì người ta cố ý theo cách này, để tạo môi trường cho loài
rận sinh sản; bởi vì đối với giai cấp nắm quyền, “rận là ta, ta là rận!”
Trong một bài trước (23 tháng Tư 2013), mục này đã nói đến hiện tượng
“thu tô” trong kinh tế. Khi nào một người có thể thâu thêm lợi lộc dù
không tạo ra thêm một hàng hóa hay dịch vụ nào có giá trị cho người khác
và cho nền kinh tế, thì số tiền nhận được đó gọi là “thu tô,” tiếng Anh
gọi là “rent-seeking,” một từ trong kinh tế học, không thông dụng ngoài
đời.
Một câu chuyện có thật, giải thích hành động thu tô. Có người Ukraine
chạy được một cái giấy phép xuất cảng rượu bia vào năm 1992. Lúc đó nước
này đã tách ra khỏi Liên bang Xô viết, đổi mới kinh tế, chấp nhận cho
doanh nghiệp tư hoạt động; nhưng vẫn chưa xóa bỏ hệ thống kiểm soát giá
cả cùng với các loại giấy phép; tức là đổi mới kinh tế nửa vời. Nhà xuất
cảng này bèn mua rượu bia ở Ukraine với “giá ấn định” theo lối thời xô
viết cũ, đem bán sang Ba Lan, là một nước đã đổi mới kinh tế hoàn toàn,
giá cả lên xuống tự do theo cung cầu. Với một cái giấy phép xuất cảng,
trong mấy năm trời nhà kinh doanh Ukraine đã tự nhiên kiếm được một món
lời lớn từ “trên trời rớt xuống.” Thu được món tiền lời đó, không phải
vì anh ta đã làm cho chai bia ngon hơn hay bổ hơn, cho nên gọi là một
món lời nhờ “thu tô.” Nếu giá cả ở Ukraine được tự do như ở Ba Lan; nếu
tại Ukraine ai muốn cũng có quyền làm công việc xuất cảng, thì khi bị
cạnh tranh, anh ta sẽ không thể kiếm được món lời lớn đó. Nói đúng ra,
số tiền lời này không rớt từ trên trời xuống mà từ bàn giấy một vị quan
chức ngoại thương nào đó ban cho. Tất nhiên, nhà kinh doanh phải biết
chia phần “tô” với các vị quan này và cấp trên của ông ta. Cho nên hiện
tượng thu tô tự nhiên đi đôi với nạn tham nhũng, đó là một định luật
kinh tế.
Đổi mới kinh tế nửa vời tạo môi trường cho hiện tượng thu tô, cho nên
cũng là một nguyên nhân chính tạo ra nạn tham nhũng. Nó sinh ra và nuôi
dưỡng các nhà tư bản đỏ cùng một lúc với mạng lưới tham quan.
Trong các nước đổi mới kinh tế nửa vời, người ta thu tô theo nhiều cách, gom lại thành bốn loại, xin kể lần lượt như sau.
Thứ nhất là hệ thống ban phát giấy phép. Câu chuyện rượu bia trên đây là
một thí dụ. Tại các nước Ukraine và Moldova, việc nhập cảng dầu khí từ
Nga được nhà nước kiểm soát bằng giấy phép. Những người có giấy phép sẽ
được mua dầu, khí Nga với giá do nhà nước ấn định (rẻ), và được bán ra
thị trường trong nước và xuất cảng ra ngoài theo giá tự do (đắt hơn),
cũng như cung cấp cho các trường học, nhà thương cũng với giá đắt hơn.
Nhà nước lại đứng ra bảo đảm việc mua dầu khí từ Nga, tức là nếu nhà
nhập cảng phá sản thì sẽ dùng công quỹ để trả nợ; giống như nhà nước
cộng sản Việt Nam bảo đảm cho Vinashin vay nợ vậy. Với mạng lưới trên
dưới nâng nhau như vậy, dù người không biết gì về kinh tế học cũng đoán
được là thế nào có nhà nhập cảng sẽ “bị phá sản.” Quả nhiên, tại Ukraine
và Moldova chuyện đó đã xẩy ra; giống hệt các con tàu Vinashin và
Vinalines bị đắm!
Một nguồn thu tô khác của các nhà tư bản đỏ là trợ cấp của nhà nước, lấy
tiền công quỹ trao cho các xí nghiệp quốc doanh. Ở các nước từ Liên xô
tách ra kể cả nước Nga, cũng như tại Bulgari và Rumani, các món trợ cấp
này tiếp tục nhiều năm sau khi “đổi mới” vì các vị quản đốc dọa nếu để
cho xí nghiệp của họ tan rã, bao nhiêu công nhân sẽ thất nghiệp. Ở Trung
Quốc và Việt Nam thì đến nay vẫn giữ chính sách nuôi các doanh nghiệp
nhà nước. Nhưng vì đã “đổi mới,” cho nên người ta vẫn có quyền thành lập
những doanh nghiệp tư, để mua bán với doanh nghiệp nhà nước. Thế là các
vị “quản đốc đỏ” hoặc bà con bạn bè của họ lập ra các công ty để “làm
ăn” với các xí nghiệp quốc doanh. Tại Nga, đại công ty quốc doanh
UralMash sản xuất máy móc đã mua hàng, bán hàng với các công ty tư do
chính các vị quản đốc của lập ra. Tại Bulgari, đại công ty công nghiệp
Metalchim cũng vậy. Doanh nghiệp tư của các vị quản đốc được giao cho
việc làm kế toán, làm quảng cáo, phân phối sản phẩm, trông coi câu lạc
bộ của doanh nghiệp nhà nước, còn tổ chức cả đội banh cho doanh nghiệp
nhà nước nữa. Tất nhiên họ được mua hàng với giá rẻ và bán dịch vụ giá
đắt hơn thị trường. Đó là một cách thu tô ăn chắc. Trong khi đó, các
doanh nghiệp nhà nước vẫn được trợ cấp từ công quỹ. Những số tiền chạy
từ công quỹ sang túi các vị quản đốc đỏ hoàn toàn hợp pháp!
Ngoài hai con đường trên, còn cả hệ thống ngân hàng nhà nước. Các doanh
nghiệp nhà nước được vay với lãi suất thấp, và họ dùng số tiền đó để
“mua” hàng hóa và dịch vụ do các xí nghiệp tư cung cấp. Nhiều xí nghiệp
tư đó do chính bà con bạn bè của các vị quản đốc doanh nghiệp nhà nước
làm chủ; giá mua được “thỏa thuận” để chuyển tiền từ doanh nghiệp nhà
nước, gián tiếp là từ các ngân hàng của nhà nước, sang tay tư nhân. Đến
khi doanh nghiệp nhà nước lỗ quá, không trả được nợ, thì hoặc sẽ được
tha nợ, hoặc sẽ được cho vay món nợ mới để trả món cũ. Con đường ăn cắp
này an toàn nhất so với hai đường lối trên, vì hệ thống ngân hàng hoàn
toàn do ‘đảng ta” nắm trong tay, việc gì cũng có thể giữ kín đáo. Phương
pháp thu tô này sinh lợi cao nhất khi có lạm phát. Vì đến khi phải trả
nợ, đồng tiền đem trả chỉ có giá trị bằng một phần 10 hay một phần 100
gia trị đồng tiền lúc đi vay (Trong những năm 1992, 93 lạm phát ở Ukaine
lên tới 10,000% một năm; trong khi các xí nghiệp được vay với lãi suất
20%).
Còn một phương pháp thu tô trong cảnh tranh sáng tranh tối nhờ đổi mới
kinh tế nửa vời gây ra, là chương trình tư nhân hóa các doanh nghiệp nhà
nước; ở Việt Nam gọi là cổ phần hóa. Đề tài này đáng được trình bầy
trong một bài riêng sau này.
Nhiều người sẽ thắc mắc: Tại sao ở các nước như Nga, Ukraine, Bulgari,
Rumani, vân vân, các chính quyền được lập ra sau khi lật đổ chế độ cộng
sản lại để cho tình trạng bọn tư bản đỏ lợi dụng các lỗ hổng mà thu tô
thoải mái vô tư như thế? Có thể nói chính vì những người tranh đấu cho
dân chủ, tự do không biết tiên liệu họ sẽ phải làm những gì khi giành
được chính quyền. Dựa vào chế độ chính trị nửa vời, giới quý tộc đỏ
(nomenklatura) đã cướp thời cơ, tạo ra một môi trường kinh tế tranh sáng
tranh tối, để chính họ có thể biến thành các nhà tư bản đỏ.
Guồng máy cai trị các nước “hậu cộng sản” trên vẫn nằm trong tay giới
quý tộc đỏ, kể cả tại nước Nga trong thời Yeltsin. Chỉ có tại Bulgari
thì nạn thu tô được chấm dứt sớm, từ năm 1997 khi chính quyền mới lên
thay thế đảng Xã hội (đảng Cộng sản cũ đổi tên); họ quyết định cải tổ
toàn diện cơ cấu nền kinh tế và được dân ủng hộ vì muốn cho Bulgari
được gia nhập Liên hiệp Âu châu.
Nói chung, ở nước nào kinh tế thay đổi chậm chạp, kéo dài tình trạng
tranh sáng tranh tối thì tạo cơ hội cho các con rận tha hồ ăn bám trong
cái quần kinh tế. Ở các nước không chịu thay đổi chính trị thì chính các
con rận chỉ huy nền kinh tế, cho nên chúng tha hồ hút máu. Điều nguy
hiểm là không những đám rận đó cố bám lấy cuộc sống trong cái quần kinh
tế vá víu này, mà còn ngăn cản không cho người ta thay quần! Càng duy
trì tình trạng “đổi mới nửa chừng” dài được bao lâu thì họ càng có cơ
hội tiếp tục thủ lợi. Đó mới là thứ rận cần phải bài trừ, nếu muốn cho
cả quốc gia, xã hội cùng phát triển.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét